----
Thím Tiết im lặng không quên oán giận.
"Vậy thì lần sau vợ chồng chú ý một chút, suy phong bại tục!”
Hứa Nhất Ngưng vì muốn nổi bật khác biệt với người khác, ở trong thôn từ trước đến nay ăn mặc sạch sẽ, người khác thì đất vàng bay đầy trời, chỉ có cô ta cả ngày một màu trắng.
Nhất là hôm nay vào thành phố, Hứa Nhất Ngưng khoác lên mình chiếc áo khoác cotton bó sát eo được may riêng cho lễ cưới, quần áo bó sát người lộ ra đường con uốn lượn, hơn nữa còn tô son môi đỏ thẫm.
Đẹp thì đẹp, nhưng bởi vì có suy đoán nên trong mắt thím Tiết cô ta hoàn toàn biến thành tiểu yêu tinh rồi.
Biểu cảm của Thím Tiết khoa trương, nước bọt không chút lưu tình bay về phía mặt của Hứa Nhất Ngưng, khiến cho Hứa Nhất Ngưng liên tiếp lui về phía sau.
Sắc mặt Hứa Nhất Ngưng tái nhợt, khóe miệng tươi cười biến mất:
"Thím Tiết, chúng cháu là quan hệ đồng chí bình thường, thím đừng nói bậy.”
“Cô bảo tôi nói bậy ư?”
Sắc mặt thím Tiết trầm xuống, sắc mặt tốt vừa rồi biến mất.
Bà ta trực tiếp nhếch miệng, cao giọng nói:
"Tôi sống hơn nửa đời người chưa bao giờ nói dối, được, bây giờ tôi sẽ đi tìm tới nhà những quân nhân khác để nói chuyện này."
Trần Phong vội vàng ngăn cản, anh ta làm việc trong nhà máy đã nghe nói qua thím Tiết khó chọc, không chịu để cho bà ta làm lớn chuyện.
Khi thím Tiết vừa nói xong, Hứa Nhất Ngưng liền hối hận, mỗi lần chống lại những người không nói đạo lý, động một chút khóc lóc om sòm này, chắc chắn không có chuyện tốt.
Cô ta nhìn Vương Mai đi theo sau thím Tiết, kiên nhẫn nói:
"Thím Tiết, có phải thím nghe Vương Mai nói những lời không tốt về cháu hay không, cháu và cô ấy có chút không được tự nhiên, cho nên thím nhất định phải hiểu lý lẽ.”
Ánh mắt Vương Mai tràn ngập vẻ bất lực, nghiêm mặt nói: "Đừng kéo tôi vào, tôi không liên quan.”
“Vương Mai ư? Liên quan gì tới nó?"
Vẻ mặt thím Tiết nghi hoặc không hiểu, thím Tiết nhíu chặt mày: “Cháu như thế này là không được đâu, gặp phải chuyện sai thì đẩy ra bên ngoài, uổng phí vẻ bề ngoài xinh xắn thế này.”
Hứa Nhất Ngưng bị bà ta quở trách đến đỏ cả hốc mắt, thật sự không hiểu vì sao đối phương vừa nhìn thấy cô ta đã không vừa mắt.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, nhào vào trong lòng Trần Phong yên lặng chảy nước mắt.
Trần Phong tinh tế an ủi cô ta, ánh mắt nhìn về phía thím Tiết không đồng ý: "Thím, thím nói quá lời rồi.”
“Bà già mồm miệng bẩn thỉu kia.”
Vương Cương nổi giận đùng đùng chỉ vào mặt thím Tiết mắng.
“Vừa rồi người ta đã nói không phải vợ cậu rồi, chó bắt chuột xen vào việc của người khác!"
Thím Tiết biết đối phương là chồng của Vương Mai, vốn còn muốn cho Vương Cương thể diện, không ngờ đối phương thật không phải là người tốt. Bà ta sống hơn nửa đời người, vẫn là lần đầu tiên bị người khác chỉ vào mặt mắng.