Chương 40

----

Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, Vương Mai nhíu mày, trong lòng sốt ruột, cô biết đối phương tính tình không vui, chọc giận rồi thì sẽ không nể tình nhiều như vậy. Cô tiến lên kéo Vương Cương ra:

"Anh vừa phải thôi!”

Vương Cương đang nổi giận, làm sao để ý đến Vương Mai, từ trước đến nay anh ta không coi cô con dâu nuôi này ra gì.

Anh ta nắm chặt nắm đấm trong tay, cánh tay vất vả hất Vương Mai ra.

Vương Mai từ nhỏ đến lớn thiếu dinh dưỡng đương nhiên sức lực kém hơn Vương Cương. Cô lảo đảo vài bước, nhờ có thím Tiết ở phía sau đỡ một phen mới đứng vững.

Lúc này ánh mắt thím Tiết tràn ngập thương xót đối với Vương Mai, sau khi tận mắt nhìn thấy, càng cảm thấy đối phương không xứng với Vương Mai.

Vương Mai bị đẩy, cánh tay đau nhức, mồ hôi lạnh nhỏ xuống, cô cố gắng cử động vài cái mới nhịn xuống để không kêu lên thành tiếng.

Chết tiệt! Vương Mai nghĩ tới việc chuẩn bị tự tay bắt gian làm cho anh ta thân bại danh liệt, nhưng cô tuyệt đối sẽ không chịu nhịn nhục giống kiếp trước mặc đánh mặc mắng, nếu không cô sống lại còn có ý nghĩa gì nữa.

“Anh Cương bị mắng, vậy mà cô lại giúp người ngoài!”

Hứa Nhất Ngưng thổn thức không thôi, vẻ mặt tức giận bất bình thay cho Vương Cương.

Vương Cương nghe vậy trong lòng xúc động, đồng thời càng thêm bất mãn với Vương Mai.

Vương Mai: "Sao anh lại căng thẳng như vậy?"



Nói xong, cô nhếch khóe miệng cười khẽ vài tiếng, hướng về phía Vương Cương:

"Vui vẻ không? Người trong lòng anh đang lo lắng cho anh kìa, xem ra hai người vẫn có tình cảm.”

Hứa Nhất Ngưng lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng giải thích với Trần Phong:

"Anh Phong, em không có, Vương Mai không chịu được Vương Cương nói chuyện với người phụ nữ khác nên trong lòng ghen tị, không ngờ cô ta là loại người như vậy, trước kia nhìn lầm cô ta rồi.”

Trần Phong gật gật đầu;:"Anh tin em!"

Anh ta thuộc mẫu đàn ông ít nói, nói không được lời hay tiếng đẹp nào, chỉ nói một câu trấn an Hứa Nhất Ngưng như vậy. So với người ngoài, đương nhiên anh ta càng tin tưởng vợ mình.

“Vương Cương, thật sự em bị oan, em vẫn coi anh là đồng chí tốt. Anh cũng biết đấy, xem ra sau này ngay cả đồng chí tốt cũng không làm được rồi. Vương Mai, cô yên tâm sau này tôi cách anh ấy, nhất định sẽ cách xa, đỡ cho anh ấy trở thành kẻ hèn hạ!”

“Tôi đã kết hôn rồi, cô còn sợ cái gì!"

Vương Cương vốn còn vì đối phương không quản thúc mình và Hứa Nhất Ngưng qua lại mà cảm thấy thả lỏng, không nghĩ tới đối phương không biết điều, mới qua bao lâu đã lộ nguyên hình.

Thông qua chuyện lần này làm cho anh ta cảm thấy đối phương rộng lượng chỉ là để lấy lòng mình thôi.

“Thật sự không nhớ thương đối phương sao?” Thím Tiết liếc mắt, trào phúng nói.

“Thật mà! Cháu và Vương Mai là vợ chồng, bà.... thím hiểu lầm rồi.”