Chương 38

----

Vương Mai lắc đầu: "Anh ấy đi lấy hành lý cho phòng bên cạnh.”

Trên mặt thím Tiết lộ ra sắc mặt tán thưởng, bà là một người nhiệt tình tính tình không nghĩ nhiều, sau khi nghe vậy, không nhịn được cười nói:

"Xem ra người đàn ông của con và hai vợ chồng đối diện quan hệ không tệ, còn giúp đỡ lẫn nhau."

Nói xong, bà chậm rãi hướng về phía Vương Mai bưng tới nước đường thổi khí, tinh tế thưởng thức.

Vương Mai thu dọn hành lý, lơ đãng gật đầu nói: "Anh ta thích vợ người ta, đương nhiên quan hệ không tệ, vội vàng đi giúp đỡ."

Thanh danh đối với Vương Mai hiện tại mà nói căn bản không để vào mắt, dù sao cô tới đây là vì để cho thanh danh của Vương Cương mất sạch.

“Phụt - - " Bởi vì quá mức khϊếp sợ, thím Tiết đã quên nước đang nóng nuốt một ngụm lớn trực tiếp phun ra, không ngừng thè lưỡi.

Vương Mai sửng sốt, khóe miệng giật giật, trách cô vừa rồi không chú ý đối phương đang uống nước, ném ra một quả bom, cô chần chừ nói:

"Thím Tiết, thím không sao chứ?"

“Không có việc gì, không có việc gì."

Thím Tiết xua tay vội vàng nói, bà nhíu mày, lớn tiếng mắng: "Nói như thế, tâm tư ngốc nghếch này còn chưa buông xuống!"

Vừa dứt lời, thím Tiết sau khi biết lập tức cảm thấy che miệng, cẩn thận liếc mắt nhìn Vương Mai.

Vương Mai nhún nhún vai, tỏ vẻ mình căn bản không quan tâm, sợ hành vi của mình không phù hợp, cô giả bộ bị tổn thương:

"Yên tâm đi, thím Tiết con đã sớm quen rồi, trước khi gả cho anh ta con đã dự đoán được kết quả này.”



Thím Tiết thấy Vương Mai hiểu chuyện chịu, thấy đối phương chịu ủy khuất, trong lòng lại mắng Vương Cương vài câu.

Nếu đã kết hôn thì sống thật tốt, sao còn đi tằng tịu với người phụ nữ khác nữa!

Thím Tiết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nếu đã biết, con còn gả cho cậu ta?”

Vương Mai: "Con là con dâu nuôi từ nhỏ của Vương gia, từ nhỏ không có cha mẹ, lớn lên ở Vương gia, làm gì có nguyện ý hay không.”

Trong lúc nói chuyện, thím Tiết thấy Vương Mai đem chăn đệm khác nhau đặt ở hai phòng, bà ấy có chút nghi hoặc: "Đây là?”

Vương Mai nhỏ giọng nói:

"Anh ta ghét con, trong lòng nhớ nhung người phụ nữ khác, ngoại trừ đêm tân hôn cùng phòng, bọn con đều chia giường ngủ. Thím đã nhìn thấy, về sau giữ bí mật giúp con, nếu như anh ta biết con nói ra, nhất định sẽ đánh chết con."

Mỗi nhà đều có chuyện khó nói, thím Tiết cho dù cho có miệng rộng, cũng không có tâm tư nhiều chuyện nữa.

Vốn dĩ bà còn muốn chờ người bên cạnh tới không thiên vị cũng đưa một nắm hành làm quen, sau khi nghe vậy, cảm thấy thương cho Vương Mai, tuy rằng không biết vợ bên cạnh tốt hay xấu cũng bắt đầu có ác cảm.

Hai người hàn huyên một hồi lâu, Vương Mai đưa thím Tiết ra cửa vừa lúc nhìn thấy cách vách đang vận chuyển bao quần áo.Trong tay Hứa Nhất Ngưng không cầm lấy thứ gì đó, cùng hai người đàn ông bên cạnh nói đùa.

Thím Tiết giữ chặt tay Vương Mai: "Trong đó chồng con là người nào?”

Sau khi Vương Mai chỉ ra, môi trên của thím Tiết không tự chủ được lật lên, lộ ra hàm răng, vô cùng khinh thường.

Đồng thời hoàn toàn không có hảo cảm với Hứa Nhất Ngưng.

Người cũng đã có chồng, đạo lý nên giữ khoảng cách cũng không hiểu, nghĩ đến đã biết chắc chắn không phải mặt hàng tốt.

Thím Tiết buông tay Vương Mai ra, ánh mắt ý bảo cô đừng nhúc nhích, mặt bà ấy mỉm cười đi lên phía trước chào hỏi Hứa Nhất Ngưng:



"Xem ra hai người chính là gia đình mới chuyển tới, tôi vừa vặn ở sát vách, gọi tôi là thím Tiết là được.”

Hứa Nhất Ngưng ngừng nói, nghiêng đầu nhanh chóng đánh giá cách ăn mặc của thím Tiết một chút, hoàn toàn là bộ dạng phụ nữ nông thôn, một lời nói quê nhà không thể lên mặt bàn.

Trong lòng cô ta khinh thường, cố nở nụ cười thẹn thùng gật đầu.

“Ôi! Nhìn khuôn mặt này thật xinh đẹp."

Trong nháy mắt Hứa Nhất Ngưng không kịp đề phòng, thím Tiết đưa tay nhéo mặt Hứa Nhất Ngưng, nhìn từ trên xuống dưới:

" Bé ngoan, làn da vừa nhìn đã biết chưa từng chịu khổ.”

Bàn tay to của thím Tiết phủ kín vết chai rất nặng, thô ráp giống như một tờ giấy cát không chút lưu tình ma sát trên mặt Hứa Nhất Ngưng.

Đừng nói tới việc bàn tay của bà rất mạnh, nếu không phải đối phương đang khen, Hứa Nhất Ngưng cũng cảm giác đối phương đang cố ý trả thù.

Cô ta cố gắng nhẫn nại, cô ta chưa từng gặp qua đối phương, chắc hẳn là không phải trả thù, chỉ có thể trách đối phương thô lỗ.

Vương Cương thấy Hứa Nhất Ngưng lộ vẻ thống khổ, lập tức xua tay thím Tiết ra:

"Bà thím, bà không nhìn thấy cô ấy khó chịu à!

Thím Tiết cũng không tức giận, cười nói:

"Thím mới sờ vợ cậu một chút đã ra mặt bảo vệ rồi.”

Trần Phong bên cạnh đen mặt, trầm giọng nói:

"Thím, đó là vợ tôi.”