Chương 37

----

Kiếp trước Vương Mai đã quen làm việc nhà, thu dọn cũng coi như quen tay.

Nhà có hai phòng, cố ý để lại nhà cho vợ chồng, nhưng hiện tại Vương Mai cũng không có dự định như vậy.

Cô đi thẳng đến một trong những căn phòng đó trải chăn đệm lên trên. Hoàn toàn không có ý định ngủ một gian phòng, cô sợ nửa đêm thức dậy báo thù Vương Cương.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, Vương Mai nghĩ chắc là Vương Cương về, trong lòng lại phiền chán, chỉ hận đối phương không một đi không trở lại.

Cô thong thả di chuyển, không tình nguyện mở cửa, đập vào mắt chính là một người phụ nữ trung niên trên đầu choàng khăn đỏ, trong tay còn cầm một nắm hành, nhìn thấy Vương Mai mở cửa, nhếch miệng nở nụ cười: "Chào con, thím là hàng xóm bên cạnh, sau này con gọi thím Tiết là được."

Đang nói chuyện bà ấy đem hành trong tay đưa cho Vương Mai: "Nhà thím trồng đấy, đừng chê.”

Chồng của thím Tiết là công nhân nhà máy, bà ấy không xấu, bình thường thích tám chuyện một chút, nếu trong nhà có gió thổi cỏ lay nhất định không gạt được bà ấy.

Hôm nay, sau khi nhận được tin hai hộ gia đình muốn chuyển đến gia thuộc lầu, bà ấy cũng không được tìm hiểu rõ ràng, tiện tay hái một nắm hành ở ban công nhà mình vui vẻ đi qua.

Kiếp trước Vương Mai vì quá mệt nhọc, mùa đông giá rét ra cả người đầy mồ hôi, trở về nhà mới lập tức sinh bệnh nặng cũng không ai chăm sóc.

Ngây ngốc vài ngày, cho nên không biết thím Tiết đã tới.



Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cô cười cười: "Con vui còn không kịp, mau vào, uống ngụm nước.”

Nụ cười của thím Tiết nở rộng, nếp nhăn nơi khóe mắt đều bị hiện lên một đường cong. Người hàng xóm này không tệ, không phải cái loại nịnh hót, dễ sống chung.

Ấn tượng của Vương Mai đối với thím Tiết không xấu, lúc trước bà ấy không biết từ chối, Vương Cương không những đánh mắng cô còn bắt cô chịu mệt nhọc hỗ trợ hầu hạ người trong lòng của anh ta.

Chỉ có thím Tiết nhìn không nổi, vừa tìm được cơ hội lập tức khuyên cô để tâm.Thế nhưng, lúc trước Vương Mai hoàn toàn không có tâm tư phản kháng, thím Tiết thấy khuyên không nổi, cuối cùng vì sợ cái miệng kia của Vương Cương mới kính nhi viễn chi.

Vương Mai đi ra ngoài dùng bình sắt nấu nước, trong lúc nấu nước trò chuyện cùng với thím Tiết.

Cô biết đối phương là người tốt, đối với những lời nói thẳng thắn của bà ấy về chuyện của cô, không có bất kỳ ghét bỏ, tinh tế lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại đối phương vài câu.

Thái độ như vậy có thể làm cho thím Tiết thoải mái, lúc bà ấy nói chuyện với người khác luôn nói được một nửa, nếu không là lời nói không xuôi tai, chọc người khác tức giận, nếu không là đối phương chê bà nói nhiều. Cho đến khi gặp Vương Mai, bà ấy mới cảm thấy hai người thật hợp nhau.

Nói nhiều, tự nhiên khát nước, Vương Mai từ bên ngoài bưng nước nóng đun sôi tới rót cho thím Tiết một chén nước đường.

"Chồng con không ở nhà dọn dẹp nhà cửa sao?"

Vốn là thím Tiết nhìn chung quanh còn chuẩn bị tốt chào hỏi đàn ông trong nhà đối phương, dù sao, mới chuyển nhà làm sao cũng sẽ không đi ra ngoài.