Chương 35

----

Lúc Hoàng Như trang bị đồ đạc không hề quan tâm đến nặng hay không nặng, sao có thể ngờ đến những thứ này đều là con trai bảo bối nhà mình xách.

Vương Cương xách hành lý nặng nề, sắc mặt xanh mét, ánh mắt hung ác hận không thể ăn tươi nuốt sống Vương Mai.

Đám người Ngô Xuân Yến nhao nhao khϊếp sợ, nghĩ mãi không rõ vì sao Vương Cương lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy?

Có điều nhìn thấy Vương Cương đồng ý chuyển hành lý bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương cũng còn chút lương tâm.

Sau khi Vương Mai tạm biệt bọn họ, những người xung quanh thấy không còn náo nhiệt đều giải tán hết.

Hứa Nhất Ngưng khó khăn khiêng hành lý nặng nề lên, cho dù đa số hành lý đều là Trần Phong xách, nhưng cô ta chưa từng làm việc nặng nên không thích nghi được, ngược lại Vương Mai từ nhỏ đã rèn luyện sức khỏe nhẹ nhàng bê vác.

Thấy ánh mắt Vương Cương luôn nhìn theo Hứa Nhất Ngưng, cau mày cẩn thận từng li từng tí chờ đối phương cùng đi, Vương Mai bĩu môi, giả bộ thâm tình cái gì, vẻ mặt cô ta gây ngán đến nổi da gà trên người cô đều thi nhau nổi lên.

Vương Mai muốn trở về nghỉ ngơi thật tốt, cô nói: "Anh muốn giúp đỡ, thì mang hành lý trong tay về nhà trước, đi nhanh lên!"

Vương Cương liếc nhìn cô một cái, nghĩ mãi mà không rõ đối phương đang làm cái gì.

Có điều nhìn Hứa Nhất Ngưng đi một bước dừng ba bước, anh ta không khỏi bước nhanh hơn.

Lần này, Vương Mai đã thỏa mãn.

Ngoại trừ những lúc bình thường Vương Cương làm việc trong nhà máy, từ trước đến nay đều là một bộ đại gia chờ người thân mang hành lý vào nhà, bây giờ đã sớm thở hổn hển mồ hôi chảy đầm đìa.

Ánh mắt Vương Mai phức tạp đánh giá kiến trúc quen thuộc, sau nhiều năm, cô lại trở về nơi đây.

Vương Mai chỉ muốn làm xong sớm nghỉ ngơi sớm, cô cầm hành lý đi tới lầu ba quen thuộc, đi tới căn phòng trong góc.



Bởi vì cái gọi là oan gia ngõ hẹp, phòng của Hứa Nhất Ngưng ở cách phòng của cô một bức tường.

Mặc dù cách nhau một bức tường, nhưng hai căn nhà khác nhau một trời một vực. Trần Phong là người có tiền đồ, bằng cấp cao hơn Vương Cương.

Nhà được chia lớn hơn Vương Cương không nói, lấy ánh sáng lại rất tốt. Chẳng trách Hứa Nhất Ngưng không chọn Vương Cương, dù sao chọn phương hướng cũng là tốt nhất.



Chờ Vương Cương làm việc xong, Vương Mai đã đứng chờ trước cửa, vừa rồi anh ta còn đang cười nhạo thôn phụ vô tri không đợi anh ta thì không thể tìm được phòng ở, ác ý không nói cho cô biết, khiến cho cô gấp đến độ luống cuống.

Thấy vậy, anh ta nói: "Cô vậy mà biết chỗ ở sao!"

Vương Mai thoáng kinh ngạc, không thèm để ý nói: "Lúc trước anh đã từng nói qua, anh quên rồi sao?"

Vương Cương cẩn thận nhớ lại, thật sự nhớ không nổi đã nói cho cô biết khi nào!

Vương Mai vào phòng, hoàn toàn không có ý định níu kéo gì với Vương Cương, cô thúc giục:

"Anh đi đi, không lại muộn.”

Mồ hôi Vương Cương chảy xuống, mệt mỏi không chịu nổi ngồi phịch ở một góc, thở hổn hển. Nghe Vương Mai nói, đột nhiên anh ta hữu tâm vô lực không nhúc nhích.

Cô không khỏi buồn cười nói:

"Không phải, lúc trước anh nói Hứa Nhất Ngưng không khỏe nên cần người hỗ trợ sao? Bây giờ anh nhẫn tâm rồi?”

“Đương nhiên không nhẫn tâm!"