Chương 33

----

"Nếu cơ thể em được khỏe mạnh như Mai Tử một chút, dọc đường đi không có khó chịu, cũng không đến mức cố hết sức như vầy." Hứa Nhất Ngưng thở dài, tự trách.

Vương Mai xoay người hoạt động vài cái, tinh thần sảng khoái đứng lên, đi kiểm kê hành lý lấy từ nhà họ Vương.

Vương Cương: "Em và cô ta hoàn toàn không thể so sánh với nhau!"

Trong lòng anh ta mang theo chua xót, nếu lúc trước cưới được Hứa Nhất Ngưng thì tốt biết bao nhiêu, đối phương hiền lành, lại biết chăm sóc chồng.

"A!" Lúc Hứa Nhất Ngưng đi lấy hành lý, không cẩn thận trượt tay rơi xuống. Ánh mắt rầu rĩ không vui, trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua Vương Cương lại nhanh chóng thu hồi lại.

Hứa Nhất Ngưng không muốn lấy hành lý, Trần Phong mệt nhọc một đường nếu cô không chia sẻ, sợ lại phá hư hình tượng hiểu chuyện trong lòng đối phương, chỉ có thể chờ đợi Vương Cương.

Vương Cương nhìn không nổi, đưa tay định lấy, giọng nói của Vương Mai đột nhiên vang lên bên tai.

"Anh Cương Tử, hành lý của chúng ta ở đây, anh đưa tay sai chỗ rồi."

Vương Mai vừa dứt lời, Hứa Nhất Ngưng ngẩng đầu lên, không hiểu vì sao hôm nay đối phương lại làm cô ta khó chịu như vậy, thật là chướng mắt!

Vương Mai không nói lời nào đưa một nửa hành lý cho Vương Cương, cô cũng không ngốc đến mức tự mình gánh vác toàn bộ gánh nặng như kiếp trước.

"Chút hành lý này cô lấy là được rồi, nói nhảm cái gì!"



Vương Cương không vui ném hành lý xuống, quay đầu giúp Hứa Nhất Ngưng.

Hứa Nhất Ngưng dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "Cảm ơn anh Cương Tử, làm phiền anh quá."

Trần Phong có cảm giác không tốt lắm, hành lý nhà mình Vương Cương không lấy, lại đi giúp bọn họ, thật sự không thể nào nói nổi.

Anh ta túm lấy tay áo Hứa Nhất Ngưng muốn cô từ chối, nhưng Hứa Nhất Ngưng lại bất đắc dĩ không lên tiếng.

"Ông đây giúp cô ấy hoàn toàn là vì Hứa Nhất Ngưng là bạn bè của tôi, anh đừng làm khó cô ấy." Vương Cương ra mặt thay cô ta.

"So với hành lý của Hứa Nhất Ngưng chúng ta chỉ nhiều hơn chứ không ít. Hành lý nhà mình không lấy, anh lại đi lấy giùm nhà người khác.

Em biết, em biết anh thích Hứa Nhất Ngưng, nhưng cũng không thể vội vàng như vậy!"

Nước mắt của Vương Mai nói chảy là chảy, hành lý cũng không cầm, yên lặng ngồi trên xe bò khóc lóc kể lể.

Có lẽ ở trong thôn Vương Mai còn có thể cố kỵ, xung quanh đều là người nhà họ Vương, người trong thôn cũng chỉ biết che chở người trong thôn.

Nhưng ở thị trấn thì khác, cô không làm hỏng danh dự của Vương Cương sao có thể xứng với những đau khổ kiếp trước mà cô phải chịu.

Người đến người đi trong thị trấn, mọi người xung quanh theo tầm mắt Vương Mai nhìn tới chỗ hai nam một nữ, lúc đầu thái độ cũng chỉ đến góp vui, nhưng sau khi biết được mọi chuyện bọn họ đều quay sang chỉ trích ba người kia.

Người cùng đi lên thị trấn còn chưa kịp giải tán đều bị Vương Cương làm cho bối rối. Người đàn ông này không giúp vợ mình lấy đồ mà lại giúp người khác hết lần này tới lần khác, bọn họ đều ngại mất mặt, đi cũng không được, không đi cũng không được, cùng nhau khuyên nhủ với vẻ mặt đau khổ.