Chương 32

----

Nói cô muốn ngồi bên cạnh Vương Cương? Đùa à!

Trần Phong không có cách nào ép buộc Vương Mai đổi chỗ đành phải từ bỏ, muốn nói trong lòng vui vẻ Vương Cương, còn tưởng rằng cùng Hứa Nhất Ngưng không chịu được, ai ngờ phong hồi lộ chuyển.

Dọc theo đường đi, Vương Cương không ngừng lấy lòng Hứa Nhất Ngưng khắp nơi, lại còn an ủi, nhưng anh ta lại không nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Trần Phong.

Hứa Nhất Ngưng vừa mới bắt đầu ứng đối cũng coi như thuận buồm xuôi gió, nhưng sau khi nhận được hồi âm, Vương Cương không có đầu óc, động tác càng to gan, nụ cười trên mặt càng ngày càng mất tự nhiên.

Hứa Nhất Ngưng dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Vương Cương, Vương Cương lại không hiểu ý của cô ta, còn tưởng rằng đối phương liếc mắt đưa tình với mình, miệng cười toe toét rất giống một tên ngốc.

Mọi người đều quay sang nhìn nhau, vốn dĩ còn cảm thấy Vương Cương là miếng bánh thơm ngon trong đại đội, bây giờ xem ra ai gả cho Vương Cương, mới là xui xẻo tám đời.

Trần Phong nổi giận dùng sức đạp chân Vương Cương, lạnh lùng cảnh cáo:

"Nếu anh còn dám động tay động chân với Nhất Ngưng, đừng trách tôi không nể mặt kiện anh tội quấy rầy người khác, sau này ở trong nhà máy không ngẩng mặt lên được thì đừng nói tôi không nhắc nhở anh."

"Hừ! Tôi và Nhất Ngưng là quan hệ bạn bè bình thường, thật đúng là oan uổng cho người tốt."

Vương Cương không nhịn được, đáp lời.

Trần Phong: "Sau này quan tâm vợ mình nhiều hơn đi, Vương Mai..."



Ngay lúc anh ta muốn nói Vương Mai sẽ vì thế mà buồn bã, lại đảo mắt nhìn thấy Vương Mai đang tựa đầu vào trong bao quần áo nhắm mắt lại, cực kỳ thích ý.

Trong phút chốc Trần Phong vô cùng bối rối, ngượng ngùng ngậm miệng lại, mọi người thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn sang, chưa từng nghĩ tới còn có thể như vậy.

Nhìn dáng vẻ của Vương Mai như thể hoàn toàn không chút lo lắng Vương Cương lấy lòng người phụ nữ khác.

Thật ra Vương Mai không hề ngủ, chẳng qua chỉ đang đang nhắm mắt mà thôi, Trần Phong nói cô ra sao, cô cũng mặc kệ.

Có điều ba người không ồn ào nữa, Vương Mai lại có chút ngoài ý muốn, xem ra Vương Cương đã làm gì đó rồi.

Xe bò chậm rãi đi vào quỹ đạo, ông cụ lái rất ổn định, không chịu nổi bất bình trên đường, xe bò không có tay vịn khiến người ta không ngừng lắc lư rất khó chịu.

Hứa Nhất Ngưng từ nhỏ lớn lên ở thị trấn, đã tới đại đội một thời gian cũng chưa thích ứng với xe bò trong thôn, lúc xuống xe sắc mặt trắng bệch, đi đứng run rẩy trông rất yếu ớt.

Vương Cương tiến lên đỡ cô ta, thấy Hứa Nhất Ngưng còn muốn đi lấy hành lý, anh ta vội vàng cản lại mà kéo hành lý trong tay cô ta lại, bất giác lên tiếng:

"Nhất Ngưng bộ dạng này của em, còn lấy hành lý gì nữa chứ, cứ để Trần Phong lấy!"

Sắc mặt Hứa Nhất Ngưng rất khó coi giãy khỏi tay Vương Cương, quay sang bên cạnh nôn khan lại không nôn ra được, cả khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Cô ta nhẹ nhàng đẩy bàn tay to lớn của Trần Phong đang vỗ sau lưng mình, yếu đuối nói: "Lúc trở về lấy nhiều hành lý, dọc đường đi anh Phong đã rất mệt nhọc em thân là vợ anh thì nên chia sẻ với anh một chút."

Trần Phong đứng cả một đường chân đã sớm tê dại, nghe được vợ suy nghĩ cho mình anh ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.