Chương 44

An Tam Thành nói xong liền đi, nhưng không thể bước thêm một bước.

Ông ấy quay đầu lại nhìn, góc áo bị An Ninh túm chặt, bất kể ông ấy dùng sức như thế nào cũng không di chuyển được một bước.

An Ninh hỏi An Tam Thành ở đối diện: “Cục đá có nặng như cha không?”

“Không có.”

“Vậy con đi làm việc, sao lại không được?”

Lần đầu tiên An Tam Thành biết hoá ra An Ninh lại ngoan cố như vậy, cho dù ông ấy nói cái gì, cô cũng muốn đi, quan trọng là, trong nhà này cư nhiên không có ai có thể kéo nổi cô.

Vậy có thể làm sao bây giờ, đi thôi.

An Tam Thành cùng An Quốc Khánh đi ở phía trước, An Ninh ngoan ngoãn đi theo ở phía sau, trên đường đi đều là những người đàn ông có cơ thể khoẻ mạnh, không có một người phụ nữ nào.

Tới nơi, Tôn Đại Tráng cùng kế toán Lưu đang chia công cụ, sau khi thấy An Ninh lại đây, làn da ngăm đen đầy nếp nhăn của Tôn Đại Tráng đều lộ ra vẻ không vui.

“Ông Tam, An Ninh nhà ông tới đây làm gì? Chỗ này cũng không phải là chỗ để chơi, lỡ như đập vào người con bé thì sao.”

An Tam Thành cũng không muốn cho An Ninh tới, nhưng ông ấy ngăn cảm không được.

“Đội trưởng, cho An Ninh đi dọn cục đá.”

“Vớ vẩn! Một người đàn ông trưởng thành dọn cũng đã rất vất vả, An Ninh nhà ông ——”



“Cháu làm được, cháu có thể di chuyển nó.”

An Ninh tiến lên, lấy một cái sọt từ trong tay Tôn Đại Tráng, lưu loát đeo lên lưng, chạy theo hướng

của mọi người.

Chậm một bước, chỉ sợ sẽ có người không cho cô làm việc.

Tôn Đại Tráng nhìn An Ninh đã chạy ra xa, lại cúi đầu nhìn bàn tay của mình, sao cô lại lấy được vậy? Mình cũng không buông tay ra mà.

Về phần An Ninh, rất nhanh cô đã tới trên núi, sau khi người dân trong thôn nhìn thấy An Ninh, đều dùng ánh mắt giống như Tôn Đại Tráng trách cứ An Tam Thành đi ở phía sau.

An Tam Thành thật sự không chịu nổi, ông ấy hắng giọng nói to: “An Ninh, nếu mà mệt mỏi làm không nổi nữa thì về nhà liền.”

Mệt sao?

An Ninh lập tức lắc đầu, nhìn An Tam Thành ngăn cản chính mình rất nhiều lần nói: “Ba, ba không muốn làm cứ nói với con, con làm hộ ba.”

“Ba không…. Không có.”

Trong chốc lát, An Tam Thành vẫn không thể giải thích rõ ràng.

Mà An Ninh ở bên kia, đầu tiên nhìn xem người khác làm như thế nào, sau khi hiểu rõ, cô liền bắt đầu làm.

Tây Sơn là một núi đá, người dân trong thôn cầm các công cụ như rìu và cuốc linh tinh, gõ xuống từng cục đá, sau đó người dân trong thôn lại bỏ đá vào sọt tre, cõng xuống núi.



An Ninh là tổ cõng cục đá kia, cô đặt giỏ ở trên mặt đất, bên cạnh có người muốn hỗ trợ, An Ninh ngăn cản.

“Cảm ơn, cháu tự làm được.”

Một ông chú ở bên cạnh, nhìn An Ninh chỉ dùng một bàn tay xách một cục đá lên, nhẹ nhàng bỏ vào trong sọt.

Sau đó, hành động tương tự, An Ninh bỏ đầy một cái sọt.

“Này này, không thể bỏ nhiều như vậy, không đứng dậy được đâu.”

Ông chú ở bên cạnh vừa mới nói xong, liền thấy An Ninh tùy ý dùng một bàn tay xách một giỏ chứa đầy cục đá lên, đeo lên lưng ở giữa không trung.

Ông chú nghi ngờ nhìn An Ninh bước chân nhẹ nhàng đi xuống núi, hoàn toàn không hề cẩn thận như người khác.

Ông chú thu hồi ánh mắt, học dáng vẻ của An Ninh, dùng một tay cầm cục đá, cục đá cũng nể tình di chuyển, nhưng cũng chỉ như vậy.

Ông chú không cam lòng lại thử dùng một tay hai lần nữa, đúng lúc An Ninh trở về thấy động tác của ông chú, cô chân thành đề nghị: “Chú, chú thử dùng hai tay xem?”

Vẻ mặt của ông chú thật thà, xấu hổ gật đầu, lúc cúi đầu chuyển thành cười khổ, sao ông ta lại có thể không biết dùng hai tay chứ?

Ông ta biết, nhưng An Ninh cho rằng ông ta không biết, thấy ông chú dùng hai tay cầm lấy cục đá, cô còn nói với giọng khen ngợi: “Làm đúng rồi, giỏi quá, cố lên!”

Ông chú nhìn An Ninh lại đeo giỏ rời đi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Vài chục năm rồi, lần đầu tiên có người khen ông ta biết dùng hai tay để lấy đồ vật!