Chương 45

An Ninh không biết trong lòng ông chú kia đang phàn nàn cái gì nên cõng sọt đá thứ hai xuống núi, người dân tring thôn dọc theo đường nhìn thấy đều kinh hãi, trong mắt không thể tin được.



An Tam Thành cũng nhìn An Ninh, ông ấy biết An Ninh rất mạnh, cũng đã tận mắt nhìn thấy và cảm nhận được, nhưng bây giờ ông ấy vẫn cảm thấy có chút choáng váng.



“An Ninh, khi nào xong thì con về nhà đi.”



An Tam Thành vẫn dặn đi dặn lại một câu, An Ninh đang cõng sọt tre dừng lại, quay đầu lại nói rõ ràng: “Ba, một lát nữa con sẽ tới giúp ba.”



An Ninh nói xong thì rời đi, tốc độ càng nhanh hơn, An Tam Thành duỗi tay ra, lẩm bẩm: "Ba không có ý như vậy."



Ông ấy thực sự đang quan tâm đến con gái mình, được không?



"Ba, sao ba lại nhờ em gái giúp ba?"



An Quốc Khánh ở bên kia liền tin, trong mắt có ý không tán thành nhìn An Tam Thành.



"Nếu ba không làm được thì tìm con."



Giọng nói của An Quốc Khánh không hề nhỏ chút nào, mấu chốt là chưa đợi đến khi An Tam Thành kịp phản bác, những người bên cạnh cũng rất đồng tình.



"Ông Tam, ông không thể lợi dụng con gái mình như vậy được."



"Không ổn lắm, thôn Thập Lí Câu của chúng ta không thích một cô gái bị cấm đoán như vậy.”

“Sức lực mạnh cũng không được, đây là công việc lâu dài và vất vả, không thể để An Ninh làm như vậy được."



An Tam Thành khó có thể tranh cãi, ông ấy không có mà!



"Tôi biết, tôi không có..."





"Em Tam!"



Một tiếng "Em Tam", An Tam Thành nhìn về phía bên trái, chính là bác cả nhà họ An, An Đại Thành, ánh mắt đen tối nhìn ông ấy chằm chằm.



Trái tim An Tam Thành đập thình thịch, thôi xong rồi, anh cả tức giận rồi.



An Tam Thành bất đắc dĩ đi tới, giải thích với An Đại Thành một lúc, khi An Ninh xách sọt rỗng quay lại, ông ấy liền gọi An Ninh lại.



An Ninh rất nghe lời, vác sọt tre, chạy nhanh trên đá.



"Chậm thôi."



An Tam Thành sợ hãi hét lên, trong mắt bác cả An cũng mang theo lo lắng.



Nhà họ An bọn họ chỉ có một cô con gái này.



“Bác cả, ba, có chuyện gì vậy?”



An Ninh ngoan ngoãn đứng chào hai người.



“An Ninh, là ba cháu bảo cháu đi vác đá sao?”



“Đúng vậy, lát nữa cháu còn giúp ông ấy làm.”



An Ninh tưởng bác cả sẽ không cho cô làm việc nên lập tức kéo An Tam Thành đi lên, An Tam Thành một bên chỉ cảm thấy mình có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.





Ông ấy không làm vậy, ông ấy thực sự không làm vậy.



Bác cả An trừng mắt nhìn An Tam Thành một cách hung dữ và nở nụ cười hiền lành nhất với An Ninh.



“An Ninh, việc này không cần cháu làm, ba cháu có thể tự mình làm.”



An Ninh không hiểu tại sao mọi người đều ngăn cản cô làm việc.



Ở Tinh Tế, con người đều bị biến đổi gen và họ chỉ được đánh giá dựa trên khả năng của mình chứ không phải phân chia vấn đề theo nam và nữ.



“Bác cả, tại sao phải vác cục đá?”



An Ninh không vội trả lời mà hỏi trước vấn đề cô quan tâm.



“Cái này à.” Bác cả An ngồi lên một tảng đá, vẫy tay bảo An Ninh ngồi xổm xuống.



An Ninh vừa ngồi xổm xuống, An Tam Thành ở một bên cũng ngồi xổm xuống, Bác cả An liếc nhìn qua, ông ấy lập tức đứng lên.



"Ha ha, cái đó, em đi làm đây."



An Ninh trầm ngâm nhìn theo bóng lưng của An Tam Thành, xem ra người đứng đầu lớn nhất của nhà họ An không phải là An Tam Thành.



Cô thu ánh mắt lại và nhìn bác cả An với ánh mắt như đang khám phá một thế giới mới.



Bác cả nhà họ An hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong lòng An Ninh, chỉ nói với An Ninh: “Núi Tây Sơn của chúng ta toàn đá như thế này. Trong huyện có bãi cần cục đá, trong thôn bán cho bọn họ, số tiền tiết kiệm được sẽ dùng để mua phân hoá học."



Phân hoá học?