Chương 43

Một bữa cơm trưa, An Ninh ăn tận năm cái bánh bột ngô, còn ăn rất nhiều đồ ăn.

Bữa cơm này Lâm Thúy Hoa làm không ít, còn để lại nấm, miến, còn thả mấy củ khoai tây, một chậu đầy, tuyệt đối để cho mọi người ăn no.

“Em gái, em lấy bánh bột ngô này chấm canh ăn đi, ăn rất ngon.”

An Ninh nhìn nồi đồ ăn chỉ còn lại nước canh, dùng ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn An Quốc Minh, không nhúc nhích.

“Ăn đi, con đổ canh vào trong bát của con đi.”

Lâm Thúy Hoa mở miệng, An Ninh lập tức tin tưởng cũng chuẩn bị thực hành.

Nhưng mà cô vẫn hỏi trước nói: “Còn có người nào muốn ăn nữa không?”

Mọi người đều lắc đầu, thật sự không ăn nổi nữa.

An Ninh xác nhận xong mới hành động, hai cái bánh bột ngô cuối cùng còn dư lại, phối hợp với canh trong nồi, toàn bộ đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

An Ninh ăn xong một miếng cuối cùng, thả bát ở trong tay xuống, sạch sẽ không còn gì, cô vỗ nhẹ vào bụng.

“Ừm, hơi no rồi.”

Hơi no thôi sao?

Những người khác của nhà họ An đều sắp no bể bụng, nhưng An Ninh mới chỉ hơi no thôi sao?

Nhưng mà mọi người lại nghĩ đến việc sức lực của An Ninh đột nhiên trở nên lớn hơn, hình như ăn khoẻ hơn cũng không có gì lạ.

“Sau này nấu cơm lại nấu nhiều một chút.”

An Tam Thành suy nghĩ, con gái của ông ấy cũng chưa ăn no, hiện tại lại không phải năm có thiên tai, trong nhà không có thứ gì tốt để ăn, nhưng ăn no vẫn có thể làm được.



“Biết rồi.” Lâm Thúy Hoa nói xong trực tiếp nói với An Ninh: “Con ăn không đủ no cứ nói ra, ở trong nhà mà còn giả vờ cái gì chứ.”

An Ninh lắc đầu nhìn Lâm Thúy Hoa.

“Con không giả vờ, hôm nay mới như thế.”

Mỗi ngày cô đều dùng tinh thần lực chải vuốt cơ thể, cơ thể càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng ăn nhiều.

“Được rồi, chắc là do có sức lực lớn đấy.”

Lời nói của An Tam Thành được mọi người đồng ý, chỉ có em trai nhỏ, An Quốc Bình như lọt vào trong sương mù, nghe không hiểu lắm.

Nhưng mà cậu ấy lại liếc nhìn bụng của An Ninh vài lần, thức ăn đã đi đâu vậy?

Sau khi ăn xong, Lâm Thúy Hoa cùng chị dâu cả thu dọn bát đũa, An Tam Thành chuẩn bị đi làm việc.

“Thằng hai, con đừng đi đến Tây Sơn làm việc nữa, đi đến đó cũng chỉ phí công.”

An Quốc Minh bị ghét bỏ, đặc biệt có tự mình hiểu lấy, ba của anh ấy nói rất đúng.

“Con muốn đi.”

An Ninh đi từ trong phòng ra, vừa mới nói xong câu con muốn đi, liền thấy ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên người cô.

Chẳng lẽ mọi người muốn ngăn cản cô sao? An Ninh quyết định chứng tỏ bản thân mình.

“Con không phải là anh hai, con đi sẽ không phí công.”

An Quốc Minh bị công kích một cách vô hình, hoàn toàn không để bụng nhìn An Ninh.



“Em gái, cái khăn lụa này của em……”

“Làm sao vậy?”

Lúc này An Ninh đang đứng ở cửa, hoàn toàn không nhìn thấy mặt.

Một cái khăn lụa màu đỏ, bị cô cột từ đỉnh đầu xuống toàn bộ khuôn mặt, che toàn bộ khuôn mặt cùng toàn bộ đầu, buộc lại một nút thắt ở cằm.

Thoạt nhìn giống như một người đang muốn đi ăn cướp.

“Không có việc gì không có việc gì, buộc như vậy cũng khá xinh đẹp.”

An Quốc Minh xấu hổ không muốn đả kích An Ninh, nhưng mà chị dâu cả đã lau tay đi tới.

“An Ninh, khăn lụa không buộc như vậy.”

“Vậy buộc như thế nào? Em cảm thấy buộc như vậy có thể che mặt, có diện tích chống nắng lớn nhất.”

An Ninh nói có sách mách có chứng, làm cho chị dâu cả cũng hơi dao động, nói rất có đạo lý.

Nhưng cuối cùng ở dưới tiếng ho khan của Lâm Thúy Hoa, chị dâu cả vẫn tiến lên giúp An Ninh cởi ra, thay đổi một cách buộc khác.

An Ninh buộc xong, không rõ buộc trên bím tóc như vậy có thể có tác dụng gì, nhưng nhìn ánh mắt hài lòng của mọi người, cô cũng không rối rắm.

“Ba, chúng ta xuống đất làm việc đi!”

“Không cần, An Ninh, việc ở Tây Sơn không cần con làm, con ở nhà, ba và anh cả của con đi là được.”

An Tam Thành ngăn cản, An Ninh lại không đồng ý nói: “Không được, con muốn đi làm việc.”

“Thật sự không cần, việc ở Tây Sơn là cõng cục đá, không có cô gái nào lại đi cõng cục đá cả.”