Chương 22

Vốn dĩ Trần Minh Lượng không hề sợ, anh ta đã sớm muốn đánh người nhà họ An rồi, không có tên ngốc to lớn An Quốc Khánh thì bọn họ là cái gì chứ.

“Bịch!”

Tiếng nắm đấm chạm vào thịt, đột nhiên má của Trần Minh Lượng nghiêng hẳn sang bên phải, còn có thể thấy phần thịt ở trên má rung theo, đôi mắt đầy bối rối.

“Em gái, đánh anh ta đi!”

An Quốc Minh thấy An Ninh đấm mạnh như vậy, lập tức kêu cố lên, còn nhờ một người lại đây, kêu người đó giúp đỡ về nhà báo tin.

An Ninh bình tĩnh gật đầu với An Quốc Minh một cái, nắm tay phải lại, móc phải từ dưới lên trên, Trần Minh Lượng vừa mới nghiêng mặt, đầu lại bị đánh trở về, mặt bay về phía trước, đôi mắt thì đuổi theo sau.

“An Ninh, tôi liều mạng với cô!”

Miêu Tiểu Hoa ở bên cạnh giang hai tay ra, lao tới muốn ôm An Ninh, nhưng An Ninh nhanh chóng nâng một chân lên, đá ở giữa ngực của Miêu Tiểu Hoa.

Miêu Tiểu Hoa bay lộn ngược ra ngoài, cách xa tận một mét, bùm một tiếng liền ngã vào vũng nước bùn, nước bùn văng khắp nơi.

An Ninh còn rảnh rỗi đánh giá khoảng cách một chút, khống chế sức lực không tệ, giáo viên nói phải làm việc một cách khiêm tốn.

Đá xong Miêu Tiểu Hoa, An Ninh lại đặt lực chú ý lên trên người của Trần Minh Lượng.



Lúc này, Trần Minh Lượng đã hoàn toàn bị chọc giận, xoay tay một cách bừa bãi, hét lớn và lao về phía An Ninh, anh ta cũng không tin, một người đàn ông to lớn như anh ta còn không thể đánh nổi một cô gái yếu đuối!

An Ninh không hề di chuyển chân, hơi nghiêng người, đưa tay trái ra, nắm lấy tay của Trần Minh Lượng, cong đầu gối bên phải lên, thúc vào bụng của Trần Minh Lượng một cái.

Trần Minh Lượng lập tức cong người lại, quỳ hai đầu gối xuống đất, khóc rống lên, đây là người mà trước đây anh ta muốn cưới sao?

Nếu cưới người này về nhà, anh ta còn có đường sống sao.

Khí thế kiêu ngạo của Trần Minh Lượng lúc nãy lập tức biến mất không thấy, thậm chí bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình không kết hôn với An Ninh.

May mắn thay, lúc trước anh ta vẫn hơi hối hận một chút.

“Ai dám bắt nạt em gái của tôi!”

An Quốc Khánh giơ cây gậy gỗ to không biết tìm được ở nơi nào, chạy như bay lại đây, vẻ mặt hung dữ đứng ở trước mặt An Ninh.

An Ninh đứng sau lưng anh ấy, hơi cong khóe miệng lên.

“Anh cả, người mà bọn họ bắt nạt là anh hai.”

An Ninh vừa nói xong, An Quốc Khánh liền thả cây gậy ở trong tay nói: “Bắt nạt thằng hai sao…… Vậy thì không phải là chuyện lớn.”



An Quốc Minh liếc nhìn cô với một ánh mắt cảm ơn.

Lúc này mưa cũng đã dừng, nhưng mà chắc chắn không xuống đất làm việc được nữa, không có chuyện gì nên mọi người dứt khoát ở lại xem trò vui.

Có người của nhà họ Trần lại đây, An Tam Thành cùng Lâm Thúy Hoa cũng tới, đương nhiên còn có cả đội trưởng Tôn Đại Tráng.

Tôn Đại Tráng nhìn mấy người quen mặt, đặc biệt là An Ninh vừa thấy ông ấy liền cười tủm tỉm với ông ấy, khiến cho ông ấy cảm thấy có chút bối rối.

An Ninh hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tôn Đại Tráng, cô chỉ muốn để lại ấn tượng mình là người làm việc chăm chỉ và thân thiện với người lãnh đạo việc làm ruộng.

Tôn Đại Tráng ra mặt, tìm hiểu một chút về chuyện đã xảy ra, người bên cạnh cũng công bằng, kể lại một chút lời nói của Trần Minh Lượng, đặc biệt là câu nói kia với An Ninh: Cô đã thử chưa?

Lúc mọi người nghe thấy những lời này, tất cả đều để lộ ra vẻ mặt chán ghét.

An Tam Thành đi từ trong đám người ra, nói với cha của Trần Minh Lượng nói: “Ông hai Trần, Trần Minh Lượng nhà ông đã nói lời này, hôm nay tôi muốn đánh gãy chân của nó, ông cũng không thể nói gì.”

“Tôi nói cho mấy người, sau này cách xa người nhà họ An của chúng tôi ra một chút.”

Nói xong An Tam Thành liền tiến lên một bước, đá một chân lên trên vai của Trần Minh Lượng.

“Đi, về nhà!”