Chương 23

An Tam Thành nói một câu về nhà, tất cả mọi người nhà họ An đều đi theo ở phía sau, An Quốc Khánh cố ý đi tới trước mặt Trần Minh Lượng, nhe răng hù dọa anh ta, đúng là Trần Minh Lượng đã bị dọa đến mức co rúm lại.

“Thật là nhát gan! Cũng chỉ dám bắt nạt thằng hai của nhà tao, đồ ngốc!”

Thằng hai của nhà tao có thể chơi chết mày đó!

An Quốc Khánh vác cây gậy gỗ lớn, giống như một tướng quân đánh thắng trận, ung dung đi ở phía sau cùng nhà họ An.

Ba của Trần Minh Lượng, nhìn Trần Minh Lượng quỳ trên mặt đất cũng rất tức giận, đá một chân qua, thở phì phò chắp tay sau lưng rời đi, gia đình nhà anh cả của Trần Minh Lượng cũng đi theo.

Nhưng thật ra mẹ ruột của Trần Minh Lượng ở lại, đau lòng đi đỡ anh ta đứng dậy.

Miêu Tiểu Hoa cũng vừa lăn vừa bò tới bên cạnh Trần Minh Lượng, vô cùng đau lòng, cùng mẹ ruột của Trần Minh Lượng đỡ anh ta lên.

“Minh Lượng, em báo cảnh sát nhé, đánh người là vi phạm pháp luật, chúng ta tố cáo nhà họ An đi.”

“Chát” một tiếng, mẹ ruột của Trần Minh Lượng, vỗ một cái ở trên lưng của Miêu Tiểu Hoa.

“Đầu óc của cô có bệnh sao, báo cảnh sát gì chứ, không muốn ở trong thôn này nữa sao!”

Thật ra Trần Minh Lượng cũng hơi có suy nghĩ này, nhưng mẹ của anh ta cứ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, anh ta cũng không thể mất mặt như vậy được.

Ở thôn này, từ trước tới nay đi báo cảnh sát đều không phải là lựa chọn đầu tiên.

Miêu Tiểu Hoa chịu đựng cơn đau khi bị đánh ở sau lưng kia, sức lực của bà già này còn rất lớn.



Ba người, không hề đề cập đến chuyện báo cảnh sát nữa, cùng nhau đi về nhà họ Trần.

Bên kia, người nhà họ An cũng đã về đến nhà, đối với chuyện của nhà họ Trần, mọi người cũng không biết nói gì.

Mặc dù không thể xuống đất làm việc, nhưng mọi người cũng không rảnh rỗi.

Lâm Thúy Hoa bắt đầu dọn dẹp trong nhà một chút, An Tam Thành mang theo An Quốc Khánh ra chỗ để củi ở bên ngoài đan sọt.

An Ninh đứng ở trong phòng bếp, trong một lúc cũng không biết chính mình có thể làm cái gì, cô nhìn Lâm Thúy Hoa quét rác, sau khi quét xong lúc, lại cầm một chậu nước, dùng tay vẩy một chút nước lên trên mặt đất, cho bụi đỡ lùng lên.

“Con bé này đứng đây làm gì.”

“A…… Vậy con. Đi nằm sao?”

Mạch não kỳ lạ của An Ninh làm cho Lâm Thúy Hoa suýt chút nữa vẩy nước ở trong chậu lên người.

Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh thật sự muốn về phòng để nằm, hét một câu: “Con tới phòng mẹ, mẹ dạy cho con cách may quần áo.”

An Ninh nghe lời xoay người lại, đi theo Lâm Thúy Hoa vào phòng ở phía Tây.

Toàn bộ phòng ở có giường ở phía Nam, cửa sổ hình vuông bằng gỗ, một cái rèm cửa bằng họa tiết tre xanh, có một cái tủ thấp dựa vào tường ở phía Bắc, còn có một cái bàn nữa.

Lâm Thúy Hoa lấy một bộ quần áo treo trên tường lại đây, rồi lấy khay kim chỉ ra.

“Lúc trước con cũng học mà không được, hiện tại cũng nên học một chút, một cô gái nên học được cái này, nếu không cưới chồng sẽ bị nhà người ta cười vào mặt.”

“Vì sao con gái lại phải học, đàn ông không cần học sao? Vì sao bọn họ lại cười vào mặt? Bọn họ không có tay sao?”



“…..”

Lâm Thúy Hoa bị An Ninh hỏi một vài vấn đề làm trở tay không kịp, tay đang chuẩn bị xâu kim thiếu chút nữa là đã đâm vào tay.

“Đâu có người đàn ông nào may vá quần áo.”

An Ninh còn muốn hỏi tiếp, thì bị Lâm Thúy Hoa cắt ngang.

“Đừng nói chuyện, con nhìn cho kỹ!”

Lâm Thúy Hoa dạy một chút, tuy An Ninh không ủng hộ lời nói của bà ấy, nhưng học rất nghiêm túc.

Ở tinh tế, tất cả vải may quần áo đều là sản phẩm hóa học, vô cùng bền, nên không có cơ hội may vá.

“Đã biết chưa?”

“Biết rồi ạ.”

Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh nói biết rồi, không tin tưởng lắm đưa quần áo trong tay qua nói: “Con vá lại cho mẹ nhìn xem.”

An Ninh nhận kim chỉ cùng quần áo ở trong tay của Lâm Thúy Hoa, dựa theo cách mà Lâm Thúy Hoa vừa mới dạy, bắt đầu khâu từng đường kim mũi chỉ.

Chưa đến ba phút, An Ninh đã vá xong rồi.

“Mẹ, có được không?”