Chương 3

Khi đó gia đình nguyên chủ gặp khó khăn, hết tai nạn này đến tai nạn khác khiến gia đình nợ nần chồng chất, tiền sính lễ cũng được dùng để trả nợ.

Cha của Lục Hạ Chi lên núi kiếm củi nhưng vô tình rơi xuống núi và bị thương nặng. Sau khi đem tất cả tiền bạc trong gia đình mới miễn cưỡng kéo người trở lại từ quỷ môn quan, sau đó ông cũng không thể làm việc nặng nhọc được nữa. Năm thứ hai, chị dâu cô ấy sinh non một cặp song sinh, sinh ra liền phải ở trong l*иg kính.

Để cứu hai đứa trẻ, gia đình đã bán tất cả những gì có thể bán được và vay mượn rất nhiều tiền từ người thân, bạn bè.

Lục Hạ Chi chuẩn bị bước vào năm hai cao trung là lúc cha cô bị thương nặng, cô ấy không muốn đi học nữa nhưng gia đình không cho phép.

Thành tích học tập của cô ấy rất tốt, các giáo viên của trường nói rằng miễn là điểm số của cô ấy được duy trì, ít nhất cô ấy có thể thi đậu trung chuyên.

Chỉ cần có thể đi học trung chuyên, cô ấy có thể ăn uống miễn phí và sẽ trở thành một cán bộ quốc gia ngay sau khi tốt nghiệp.

Đối với hầu hết mọi người ở khu vực nông thôn, đây chắc chắn là cá chép hóa rồng.

Lúc trước muốn vào được trung chuyên phải thông qua kỳ thi tuyển sinh đại học, mãi đến năm nay, tức năm 1982, chỉ cần đứng đầu kì thi tuyển sinh cấp 3 là đã có thể trúng tuyển một số trường trung chuyên nhỏ.

Lúc đó trường trung học thực hiện hệ thống hai năm, Lục Hạ Chi chỉ cần cố gắng hơn nữa năm là có thể tham gia. Tất cả các giáo viên đều thuyết phục, nếu từ bỏ lúc này thật sự là quá đáng tiếc.

Nhưng lúc đó tình hình ở nhà không cho phép Lục Hạ Chi tiếp tục học, rất hiếm có một cô gái học đến cao trung ở nông thôn.

Bọn họ đều nghĩ rằng con gái sau khi kết hôn thì chính là con nhà người khác, tương lai tiền đồ có sáng lạn cũng không giúp được gì nhiều, vì vậy mọi quyền lợi đều dành cho con trai.

Trong nhà nghèo đến mức không có gì ăn, lại còn vay nợ không ít tiền nhưng vẫn chu cấp cho con gái học cao trung, điều này làm mọi người không còn lời gì để nói.

Hơn nữa, kỳ thi đại học là “thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc”*, giáo dục của trường cao trung ở huyện so với tỉnh là rất lạc hậu. Thành tích của cô ở huyện không tồi, nhưng so với tỉnh thì không là gì cả.

*thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc: vô số quân lính chen nhau đi qua một chiếc cầu gỗ, ý nói sự cạnh tranh rất khốc liệt.

Bây giờ tỷ lệ trúng tuyển kỳ thi đại học rất thấp, không ai có thể đảm bảo rằng Lục Hạ Chi sẽ có thể vượt qua kỳ thi, bản thân cô cũng không hoàn toàn chắc chắn, vì vậy cô đã lựa chọn từ bỏ.

Lần này gia đình không nói gì nữa, họ thực sự kiệt sức, họ không đủ khả năng chi trả học phí.

Lúc đó Lục Hạ Chi mới mười bảy tuổi, là thời điểm trẻ trung và xinh đẹp nhất. Cô ấy đã đẹp từ khi còn nhỏ, làn da trắng hồng, tóc đen nhánh, đôi mắt to sáng ngời có thể kể chuyện, đôi môi hấp dẫn như quả anh đào, dáng người lả lướt hấp dẫn, ngay cả khi cô ấy mặc quần áo vải đơn sơ cũng không thể che giấu vẻ đẹp của mình. Cô ấy là một người đẹp nổi tiếng làng trên xóm dưới.

Những thanh niên trai tráng trẻ tuổi nhìn thấy cô ấy rất ít người không động tâm. Biết cô không còn đi học, cho dù biết tình hình ở nhà cũng có rất nhiều người đến cửa xin kết hôn.

Để giảm bớt áp lực cho gia đình, Lục Hạ Chi đã chọn kết hôn với Cao Thiên Hữu, người ân cần nhất và có tiền sính lễ cao nhất.

Cao Thiên Hữu là một công nhân trong phân xưởng máy móc nông nghiệp, cha anh ta cũng là phó giám đốc xưởng, với điều kiện này trong huyện thật sự không tồi.

Chỉ là người hơi thấp một chút nhưng đó cũng không phải là vấn đề lớn. Đối với người xuất thân ở nông thôn như Lục Hạ Chi đã xem như là trèo cao.

Bởi vì tiền sính lễ 500 tệ, nguyên chủ cô ấy vô cùng biết ơn nhà họ Cao, và điều đó cũng khiến địa vị của cô ở nhà họ Cao trở nên thấp kém.

Ngày thường cô chủ động lo hết việc nhà, dù mẹ chồng và vài chị chồng có khó khăn đến đâu thì cô cũng không bao giờ phàn nàn, luôn chăm chỉ, không ích kỷ, chưa bao giờ nghĩ đến việc phản kháng.

Lục Hạ không bình luận gì về chuyện này, dù sao cô cũng chiếm cơ thể người khác, cô không thể cầm bát lên ăn cơm, buông đũa xuống chửi mắng mẹ.

Nhưng bây giờ cô cần tiền, nếu không cô sẽ không thể rời đi.

Lục Hạ tìm kiếm trong đầu, hai mắt sáng lên, có cách rồi!