Chương 2

Người ở trong phòng vẫn ngồi yên, sững sờ không phản ứng. Cô không nhúc nhích cho đến khi đứa bé trên giường khóc.

Cô quen thuộc bế đứa bé lên, mở cổ áo ra và nhét "thức ăn" vào miệng bé, ánh mắt dần dần có sinh khí.

Lục Hạ cử động ngón tay, phát hiện mình đã có thể khống chế được thân thể này rồi, tầm mắt trở nên rõ ràng hơn.

Nhìn đứa bé trong vòng tay đang nhắm mắt bú sữa, vẻ mặt cô hơi cứng đờ.

Cô không phải là Lục Hạ Chi, cô tên là Lục Hạ, và cô đột ngột qua đời sau khi làm thêm giờ ở kiếp trước.

Không ngờ cô lại có thể mở mắt, xuyên về bốn mươi năm trước, còn trở thành một người khác trẻ hơn mười tuổi.

Vừa rồi cô vẫn luôn tiếp nhận thông tin từ nguyên chủ, không thể kiểm soát được cơ thể của mình, vậy nên cô không thể đáp lại lời mắng mỏ chửi bới của Lưu Tú Mai.

Là một cô gái xuất thân từ một gia đình trọng nam khinh nữ, Lục Hạ ghét nhất chính là tư tưởng phong kiến lạc hậu này.

Cô làm việc chăm chỉ như vậy là muốn chứng minh với mọi người rằng: Phụ nữ có thể tốt hơn đàn ông!

Lục Hạ theo lối sống DINK( thu nhập nhân đôi, không có con), cô chưa bao giờ nghĩ đến việc có con, nhưng không ngờ kiếp này lại bị ép làm mẹ.

Thông qua ký ức của nguyên chủ, Lục Hạ chắc chắn rằng nguyên chủ lúc này đã bị trầm cảm nặng sau sinh.

Vào ngày cô ấy sinh con gái, bố mẹ chồng đã trực tiếp rời khỏi bệnh viện ngay khi họ biết giới tính.

Chồng cũng oán trách cô ấy vô dụng, bỏ đi mà không thèm liếc nhìn con gái mình thêm một giây.

Vào ngày đầu tiên sau khi sinh, nguyên chủ nằm một mình trên giường bệnh, không một ai ngó ngàng, đói bụng đến ngã quỵ.

Sau khi từ bệnh viện trở về, cô hoàn toàn không có tư cách ở cữ, không chỉ chăm sóc con mà còn phải làm toàn bộ công việc nhà lúc trước.

Còn chưa hết, cô còn bị tra tấn bằng lời nói mỗi ngày, mẹ chồng và năm chị chồng thay nhau chửi mắng cô, cho rằng cô là sao chổi và là nguyên nhân khiến cho nhà họ Cao tuyệt hậu.

Cha chồng không nói lời nào, nhưng ánh mặt sắc lạnh của ông khiến cô không dám nhìn thẳng.

Nhưng đó không phải tất cả, điều làm nguyên chủ suy sụp nhiều nhất chính là chồng cô nɠɵạı ŧìиɧ.

Kể từ khi cô ấy mang thai, nguyên chủ đã cảm thấy sự bất thường từ chồng - bắt đầu chú trọng đến ngoại hình, và thường lấy lý do công việc đi sớm về muộn.

Đôi khi cô ấy ngửi thấy mùi lạ và tìm thấy tóc của những người phụ nữ khác trên quần áo của anh.

Nguyên chủ đã từng hỏi, lại bị Cao Thiên Hữu tức giận mắng cô mang thai, suốt ngày ở nhà rãnh rỗi luôn thích nghĩ đến những thứ không có.

Sau khi sinh con gái, hắn càng không giấu giếm điều đó nữa, khi nhìn cô, đôi mắt đầy chán nản và ghê tởm.

Nguyên chủ chỉ cần nói một câu thì việc cô sinh con gái sẽ bị đem ra chỉ trích nhục mạ như thể sinh ra con gái là tội ác tày trời, và không xứng để sống trên thế giới này nữa.

Tất cả đều làm cho nguyên chủ vô cùng đau đớn tuyệt vọng, cảm thấy như đang ở trong bóng tối, ngột ngạt và không thể nhìn thấy một chút dấu vết của ánh sáng.

Đã hơn một lần cô ấy muốn rời bỏ thế giới này, và muốn đem theo cả đứa bé không được chào đón. Nếu cô ấy ra đi, đứa bé sẽ không thoát khỏi cái chết, vì vậy tốt hơn là mẹ và con gái nên nắm tay cùng nhau giải thoát.

Có lẽ đến ông trời cũng không chịu được, nên mới đưa Lục Hạ đến đây.

Lục Hạ Chi dùng chính mạng sống của mình đổi lấy lời hứa của Lục Hạ đối xử tốt với con mình và hết lòng nuôi nấng dạy dỗ bé.

Đứa trẻ trong vòng tay nôn ra "thức ăn", cau mày mếu máo nhưng không khóc, nhìn cô với đôi mắt to ngấn nước.

Lục Hạ đọc được biểu cảm của đứa bé thông qua ký ức của nguyên chủ, đây là bé còn chưa no nhưng không bú được sữa, tủi thân.

Lục Hạ vụng về bế đứa trẻ về một hướng khác và cho bé ăn ở phía bên kia.

Lúc trước nguyên chủ chưa hoàn toàn rời đi thì động tác rất nhuần nhuyễn, nhưng bây giờ đã hoàn toàn bị cô khống chế, ngay cả khi có ký ức thì động tác của cô vẫn còn rất trúc trắc.

Sự đυ.ng chạm xa lạ này khiến Lục Hạ cau mày, cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn không quen được với tình huống này.

Có sữa để uống, đứa trẻ nhắm mắt lại, dùng bàn tay nhỏ bé túm lấy quần áo của Lục Hạ, mυ"ŧ mạnh.

Lục Hạ nhìn đứa trẻ chưa phát triển hoàn toàn trong tay, gầy và nhỏ, trán cao, lưa thưa vài sợi tóc trên đầu nhưng cô lại cảm thấy rất dễ thương, cô chắc là mất mắt thẩm mỹ mất rồi!

Cô cũng cảm thấy cảm xúc của mình bị em bé tác động rất nhiều, cô lo lắng về việc bé khó bú do thiếu sữa, cô cũng cảm thấy có lỗi vì không thể cho bé ăn no.

Lục Hạ sợ cảm giác chính mình bị khống chế như này, cô nhìn đi chỗ khác, bắt đầu suy nghĩ về tình hình hiện tại của mình.

Bé con sẽ bị mang đi vào tối nay, cho nên cô phải rời khỏi nhà họ Cao với bé con ngay bây giờ.

Nhưng rời khỏi nhà họ Cao, hai mẹ con họ sống ở đâu? Làm việc gì để sống?

Nguyên chủ không có công việc chính thức, sau khi kết hôn cô ấy vẫn luôn phục vụ gia đình này, cô ấy thành thật, hoàn toàn không biết tiết kiệm tiền riêng và bây giờ không có một xu nào trong tay.

Cô ấy cũng không có của hồi môn giá trị gì, lúc trước 500 tệ tiền sính lễ của Cao gia cũng đều để ở nhà.