Chương 4

Lục Hạ nhanh chóng thu dọn quần áo của mình và con gái vào rương gỗ, một lớn một nhỏ đồ đạc không nhiều lắm, mãi mới có thể chất đầy.

Rương gỗ này được làm bởi cha của Lục Hạ Chi, nó là một trong số ít của hồi môn của cô ấy.

Nguyên chủ không muốn nợ nhà họ Cao cho nên Lục Hạ chỉ lấy những thứ mà cô ấy mang từ nhà mẹ đẻ đến, những thứ khác cô không cần.

Lục Hạ quay đầu lại, nhìn thấy bé con đang nằm trên giường chơi đùa tay chân nhỏ bé, như cảm nhận được ánh mắt của cô, không ngừng lắc lắc hai cánh tay nhỏ bé của mình, "cười khúc khích" với cô.

Thời điểm cô thu thập đồ đạc, cô đặt bé con lên giường, bé không khóc hay làm ầm ĩ, không làm người khác lo lắng.

Đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn, và nó là một em bé thiên thần trong truyền thuyết. Sau khi trăng lên bé có thể ngủ suốt đêm, bình thường cũng hiếm khi khóc.

Đứa bé lúc mới sinh ra cũng không như vậy, khi đó Lục Hạ Chi có thể ngủ liên tục hai giờ là điều xa xỉ.

Lúc đó, Lưu Tú Mai đau lòng cho Cao Thiên Hữu, lo lắng đứa trẻ sẽ quấy rầy giấc ngủ của hắn liền đem Lục Hạ Chi đuổi tới phòng khách ngủ.

Đứa bé sống trong phòng khách không lâu, có lẽ biết mình không được yêu thích, vì vậy bé ngày càng ngoan ngoãn và hiếm khi khóc nháo, điều này khiến nhà họ Cao không đuổi bé đi nhanh như vậy.

Lục Hạ bị nụ cười của bé lây nhiễm, nhẹ nhàng dùng tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.

"Nhóc con, sau này con sẽ được gọi là Lục Mãn Mãn, mẹ hy vọng thế giới của con tràn đầy yêu thương."

Đứa trẻ đã được sinh ra hơn ba tháng nhưng vẫn chưa có tên chính thức - nhà họ Cao nghĩ rằng đứa trẻ sớm muộn gì cũng sẽ được đem đi nên nguyên chủ chưa bao giờ nghĩ đến việc đặt tên cho đứa trẻ.

Nhà họ Cao không thiếu con gái, Lục Hạ để đứa trẻ mang họ của mình, sau này đứa trẻ sẽ không liên quan gì đến nhà họ Cao.

Đứa trẻ mỉm cười hạnh phúc như thể nó đã hiểu, đôi mắt cong lại thành một đường.

"Mãn Mãn thích cái tên này à? Mãn Mãn, Lục Mãn Mãn."

Mãn Mãn nghe được, cười "khúc khích", cười vô cùng vui vẻ, nằm trên giường với hai chân giơ cao, hai bàn tay múa máy, lắc lư từ bên này sang bên kia, cười đến nỗi nước bọt chảy ra.

Lục Hạ dùng khăn tay lau khóe miệng cô, bế cô từ trên giường lên, xách túi vải đi ra ngoài.

Ngay khi Lục Hạ đi xuống lầu, cô va vào thím hàng xóm Vưu Kim Lan.

"Tiểu Hạ, con muốn đi ra ngoài sao? Ai, đây là đứa trẻ con sinh ra đúng không? Hôm nay làm sao mà bế nó ra ngoài được thế? Thím còn nghĩ rằng sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy nó." Vưu Kim Lan đã rất ngạc nhiên khi thấy cô bế đứa trẻ.

"Nhà con thật sự che giấu quá kỹ, nếu không phải con dâu thím làm việc trong bệnh viện, thím vẫn nghĩ rằng con còn chưa sinh đâu."

Từ khi Lục Hạ Chi xuất viện sau khi sinh con, Mãn Mãn luôn bị nhốt ở nhà, và nhà họ Cao không cho phép đứa trẻ được mang ra ngoài.

Nhà họ Cao từ khi biết đó là con gái đã quyết định đem đứa trẻ đi, vì vậy không muốn đứa trẻ có quá nhiều cảm giác tồn tại.

"Đây là của con gái con – Mãn Mãn, Mãn Mãn, cười với bà Vưu một cái nào."

Mãn Mãn thực nghe lời nhìn về phía Vưu Kim Lan cười, bé dù quá gầy không mũm mĩm, nhưng nụ cười của bé vẫn khiến người ta yêu thích.

"Oa, đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp, mắt là mắt, mũi là mũi."

Vưu Kim Lan cười nói: "Con nói một đứa trẻ ngoan như vậy, bị đuổi đi thật đáng thương, Lưu Tú Mai từ trước đến nay vẫn luôn không đáng tin cậy, sau này đứa nhỏ sẽ phải chịu khổ, người mẹ như con phải gắng lưu tâm."

Loại chuyện như này không thể che giấu với hàng xóm láng giềng, Vưu Kim Lan lại thích buôn chuyện nên càng biết rõ hơn.

Từ khi có chính sách sinh một con, nhiều gia đình không có con trai đều cân nhắc việc bí mật có một đứa con khác.

Chuyện này có liên quan đến lợi ích của rất nhiều người, nên cho dù Vưu Kim Lan và Lưu Tú Mai không có quan hệ tốt cũng không nghĩ tới việc đi báo cáo, nhưng dong dài hai câu là không thể thiếu.

Lục Hạ khẽ cau mày: "Con sẽ không đem con gái con đi."

Vưu Kim Lan kinh ngạc: "Lưu Tú Mai có thể đồng ý ư?" Nếu đứa trẻ này không được đem đi, làm thế nào con có thể sinh con trai? "

“Con hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước, tuyệt đối không sinh con thứ hai."

"Con có một đứa con gái là đủ rồi." Lục Hạ bỏ qua cô, đi xuống lầu, "Thím Vưu, con đi trước, chào thím."

Phải một lúc lâu Vưu Kim Lan mới phản ứng lại, vỗ vỗ đùi, "Ai da, sắp có trò hay để xem rồi đây!"

Nhà họ Cao phải có con trai, nhưng Lục Hạ Chi chỉ cần một đứa con gái, như vậy sẽ không phải đấm nhau hay sao.