Chương 32: Bong Bóng Cá

Lúc này, thời tiết ở phía Nam cũng đã mát mẻ hơn. Sau khi gϊếŧ cá xong thì sẽ nhanh chóng đóng thùng để vận chuyển lên hướng Bắc.

Vì vậy, rất nhiều người dân ở những thôn lận cận đều đến đây để giúp đỡ làm cá.

“Bà ơi, những nội tạng của cá này có ai cần không ạ?” Đường Tiểu Lệ hỏi.

“Những thứ nội tạng này chỉ có đổ xuống biển thôi, không ai muốn ăn mấy cái này cả.”

Bà Trần nghĩ rằng người thành phố như cô không biết chuyện này nên lại giải thích cho cô nghe: “Cá biển và cá sông không giống nhau, nội tạng của cá biển không thể ăn được.”

“Vậy những nội tạng đó sẽ bị vứt bỏ ạ?” Đường Tiểu Lệ nhìn về phía các ngư dân đang làm việc.

“Chỉ có bong bóng cá là có điểm hữu ích, nhưng mà không ai tốn thời gian làm cả. Những bong bóng cá này chỉ có chúng ta ăn thôi, người phương Bắc không ăn mấy thứ này, không đáng giá.”

Người phương Bắc không ăn thì đồ vật đó sẽ không có giá trị, tại thời điểm bây giờ thì là vậy.

Một chiếc thuyền lớn cập bến có thể mang về số lượng lớn cá biển, nhiều thì hơn mười nghìn cân cá, ít thì khoảng mấy nghìn cân.

Muốn xử lý đống cá đó thì nhanh lắm cũng phải mất một đến hai ngày.

Trên đường còn phải có thời gian vận chuyển nên không ai dám chậm trễ ở quá trình trung gian cả.



Sau khi đóng thùng lên xe thì phải nhanh chóng vận chuyển về phương Bắc luôn.

Bây giờ cũng không có dây chuyền đông lạnh hoàn chỉnh, cũng không có đường cao tốc.

Việc vận chuyển cá về phía Bắc rất khó khăn, cho nên mỗi khâu mỗi bước đều phải chặt chẽ.

Vấn đề vận chuyển cá lên phía Bắc rất khó nhưng thực phẩm này ở bên đó lại rất có giá trị. Thịt cá có giá trị hơn nhiều so với bong bóng cá.

Mặc dù người dân bản địa cũng ăn bong bóng cá, nhưng bây giờ không ai có thời gian rảnh để xử lý cái đó.

Đường Tiểu Lệ suy nghĩ một lúc.

“Bà ơi, nếu cháu muốn lấy bong bóng cá thì có thể xin những người đó được không? Dù sao, bọn họ cũng không cần mà.”

“Cái này thì hơi khó. Cháu đi ra đó lộn xộn thì bọn A Liên sẽ thấy rất phiền. Vốn dĩ công việc đang làm không xuể mà tính cách của A Liên cũng rất nóng nảy. Bây giờ cháu đến hỏi thì có khi còn bị mắng cho một trận đấy.”

Đầu óc của Đường Tiểu Lệ nhanh chóng suy nghĩ.

Cho dù tìm được nhân viên chi bộ thôn thì việc cấp giấy giới thiệu cũng không phải chỉ cần một hay hai ngày là có thể hoàn thành.

Chắc cô còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể đi đến Dương Thành.