Chương 33: Phải Gửi Đến Nhà Trẻ

Cô dự định thời gian này sẽ làm một ít bong bóng cá.

Để bản thân ăn cũng được mà kiếm thêm ít tiền làm của hồi môn sau này cho Manh Manh cũng tốt.

“Bà ơi, người nào là A Liên vậy ạ?”

“Ôi, cháu muốn ăn bong bóng cá thì lấy một ít từ nhà của bà là được rồi. Mấy thứ kia đâu có đáng giá gì.” Bà Trần lại một lần nữa nhắc lại mấy thứ kia có bao nhiêu vô dụng.

Một con thuyền cập bến có mấy chục nghìn cân cá, mười cân cá sẽ được một lạng bong bóng cá.

Với tỷ lệ như vậy thì bên trong một chục nghìn cân cá sẽ có được khoảng một trăm cân bong bóng cá.

Khái niệm của một trăm cân chính là trong nhà bất cứ ngư dân nào đều sẽ có không ít bong bóng cá.

“Bà à, bà cứ nói cho cháu biết người nào là A Liên thì tốt rồi.”

“Ôi trời, bà thật sự bất lực với cháu luôn.”

Bà ấy dẫn Đường Tiểu Lệ đi về phía bến cảng. Các tàu thuyền bình thường khi cập bờ thì phải đỗ ở một bến tàu cách khá xa.

Nhìn mấy con thuyền đánh cá kia thì có vẻ rất gần nhưng khi đi qua thì cô phải đi một đoạn đường khá dài.

Trước kia, Manh Manh cũng từng đến bến cảng để chơi, cô bé rất quen thuộc với nơi này.



Khi nghe mẹ nói rằng muốn đi bến tàu thì cô bé lập tức chạy nhanh dẫn đầu.

“Mẹ ơi, để con dẫn đường cho.”

“Manh Manh à, con chạy chậm một chút.” Đường Tiểu Lệ đang xách một túi ngao hoa, không thể đi nhanh được.

Nói xong, cô thấy Manh Manh vẫn tung tăng nhảy nhót đi về phía trước như một con thỏ nhỏ đang rất vui vẻ.

Đứa bé này thật sự khá nghịch ngợm, có vẻ như cô bé đã đến nơi này không ít lần. Chắc phải gửi con bé đến nhà trẻ càng sớm càng tốt.

Đường Tiểu Lệ vội vàng chạy chậm đuổi theo con gái. Chờ đến khi tới bến tàu thì cô đã mệt đến mức thở hồng hộc.

Còn Manh Manh thì không thấy mệt, cũng không hề thở dốc, vẫn tiếp tục nhảy nhót như một con thỏ nhỏ.

Cuối cùng, cô bé còn vẫy tay với mẹ nữa.

Đường Tiểu Lệ có cảm giác bản thân đang bị khinh bỉ.

Tất cả những người làm việc ở chỗ này đều là con gái trong làng chài. Có một số người phụ nữ ở nhà làm nội trợ đã đến đây giúp làm cá để kiếm mấy đồng.

Công việc này đã làm quanh năm suốt tháng nên tay chân của bọn họ cực kỳ nhanh nhẹn lưu loát. Dao trên tay bọn họ còn nhanh hơn ánh mắt của Đường Tiểu Lệ.

Bà Trần bước lên trước, nói mấy câu với người phụ nữ giống như người quản lý chỗ này và cô thấy sắc mặt của người phụ nữ đó không được tốt lắm.