Chương 9: Vận may tới (1)

Cuối cùng phá vỡ sự im lặng này chính là tiếng gọi to lớn vang dội ở bên ngoài...

“Nhà bác Ninh!! Đã ngủ chưa, tôi tới thông báo chuyện này cho các bác đây!”

Người gọi chính là đội trưởng ở đội sản xuất nhà ông Ninh.

Cũng là người quản lý đủ loại chuyện lớn nhỏ của đội, và sắp xếp các công việc cho xã viên hằng ngày.

“Đội trưởng, có chuyện gì thế?” Không đợi Ninh Đại Viễn đi ra ngoài, cụ bà đã nhảy ra ngoài trước một bước, kích động mà dò hỏi.

Đội trưởng đội sản xuất hút một hơi thuốc lá sợi, liếc bà ta: “Là Đại Viễn của nhà bác được chọn làm người đánh xe lừa trong đội, sau này hằng ngày cậu ấy không cần chờ phân chia công việc nữa, cứ thế vào trong đội đánh xe lừa kéo cục đá là được, một ngày được tính mười công điểm.”

Công điểm, có thể được coi như tiền, liên quan đến miếng ăn của già trẻ một nhà.

Mười công điểm là số công điểm cao nhất của một ngày, trừ nhân viên kỹ thuật ra, rất ít người lao động có thể lấy được công điểm cao như vậy!

Cho nên đây là một việc cực kỳ tốt!

“Sao? Tôi được chọn à?” Ninh Đại Viễn nghe tin đi ra lập tức giật mình ngẩn người.

Nhớ hồi trước lúc đội sản xuất bảo các xã viên đăng ký đánh xe lừa, anh nghĩ mình cũng biết đánh xe lừa cho nên đã đăng ký, nhưng mà anh hoàn toàn không ngờ vậy mà mình cũng có thể được chọn.

Dù gì lúc ấy cũng có cả đống người đánh xe giỏi hơn anh, cũng có không ít người có quan hệ rộng rãi hơn anh, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì mấy loại việc nhẹ nhàng lại nhiều công điểm thế này, thường thì chắc chắn không đến lượt anh!

Nhưng tại sao bây giờ lại cố tình cho anh chứ?

Chuyện này cũng quá không khoa học rồi!

Bà cụ ban đầu thì nhíu mày khó chịu, sau đó lại chần chờ mà đề nghị: “Đội trưởng, việc này có thể nhường cho thằng bốn nhà tôi không?”

Dù sao thì con nuôi với con ruột cũng không giống nhau.

Mặc dù từ nhỏ Ninh Đại Viễn đã biết bà cụ không thích mình, nhưng lời nói thiên vị như thế, cũng vẫn khiến cho anh khó chịu.

Anh rũ mí mắt xuống, giả vờ không nghe thấy.

Đề nghị của bà cụ Ninh khiến cho điếu thuốc trong miệng đội trưởng đội sản xuất suýt nữa thì giật mình rơi xuống, tức giận mà liếc xéo bà ta một cái: “Nghĩ sao vậy, đây là việc trong đội thương lượng rồi mới quyết định, bác nói đổi là đổi à? Bác coi đội sản xuất là nhà bác à?”

Chú ta là người chính trực nhất, cho nên nhìn không quen loại người thiên vị giống như bà cụ này.

Huống hồ, việc xe lừa này cũng không phải ai cũng đánh được.

Tục ngữ nói thân lừa ưa nặng, nếu là người không biết đánh, nửa ngày cũng không thể làm cho xe lừa kia nhúc nhích lấy một chút, để người như vậy đánh xe chẳng phải là làm chậm trễ thời gian sao.

Bà cụ bị vặc lại mà mặt đỏ tai hồng, nhưng cũng không dám phản bác nửa câu.

Nếu như đắc tội đội trưởng đội sản xuất này, sau này cũng không có quả ngọt mà ăn!

“Đại Viễn, đừng quên ngày mai đi đánh xe đấy.” Đội trưởng đội sản xuất lại nhắc nhở một tiếng xong, bèn cất bước rời đi.

Ninh Đại Viễn thu lại vẻ khổ sở, vội nói: “Chú cứ yên tâm, dù nói thế nào thì cháu cũng sẽ không quên đâu, chú đi thong thả.”

Trở lại trong phòng, cuối cùng Ninh Đại Viễn cũng không nhịn được mà nói ra nghi vấn trong lòng mình với vợ: “… Anh vẫn không rõ sao chuyện tốt này lại có thể rơi xuống đầu anh.”

Vân thị nghe xong, không lập tức trả lời câu hỏi của anh, mà gác việc may vá trong tay lại, đưa tay mình ra trước mặt anh: “Anh mau đến xem thử tay này của em đi!”

“Tay sao thế? Bị thương rồi à?” Ninh Đại Viễn lo lắng nắm lấy.

Vân thị bất đắc dĩ: “Gì mà bị thương chứ, anh nhìn kỹ lại đi.”

Ninh Đại Viễn cầm lấy đèn dầu, sau khi cẩn thận soi thử, cuối cùng mới phát hiện chỗ không bình thường: “Vợ à, mấy vết nứt nẻ trên tay em có từ lúc ở cữ đâu mất rồi?”

Hồi trước lúc ở cữ, Vân thị bị bà cụ chèn ép, không cẩn thận dính nước lạnh, từ đó về sau trên tay xuất hiện những vết nứt nẻ kinh niên, mãi chẳng lành lại được.

Mỗi lần rạn nứt, cũng đều là tay đứt ruột xót.