Chương 12:

Trong nguyên tác có tên của kẻ cầm đầu đám bắt cóc, thậm chí còn nhắc đến việc khi cảnh sát dựng lại hiện trường và điều tra xử lý vụ án, họ phát hiện trong nhà họ Hạ có đồng phạm của bọn bắt cóc, cho nên, đây chính là một vụ bắt cóc trong ngoài phối hợp.

Đương nhiên, ở thập niên tám mươi đầy hỗn loạn này, bắt cóc là chuyện xảy ra như cơm bữa ở Cảng Phủ, cho nên hầu hết phú hào đều có nuôi lính đánh thuê làm vệ sĩ, nếu không có người ở bên trong báo tin thì bọn bắt cóc không thể thành công được.

Nhưng mà trong nguyên tác thì Tô Lâm Lang chính là đồng phạm, chứng tỏ là cuối cùng cảnh sát cũng bị che mắt.

Vậy thì, nếu có gian tế thì người kia sẽ là ai?

Hơn nữa, trong các vụ bắt cóc, con tin ở trong tay bọn bắt cóc càng lâu thì tổn thương phải chịu càng lớn. Nghĩ cách cứu viện là chuyện không thể chậm trễ, phải triển khai ngay tức thì.

Kết hợp tiền căn hậu quả, Tô Lâm Lang tổng kết lại, trực giác nói cho cô biết rằng hôm nay cô ra ngoài bái Phật, trên đường đi lại “ôm tiền chạy trốn”có lẽ là kế hoạch của tên gian tế kia.

Vậy thì cô chỉ cần gậy ông đập lưng ông là có thể tìm ra tên đó, từ đó có thể xâm nhập vào địa bàn của bọn bắt cóc, giải cứu con tin.

Mà muốn tìm được bọn bắt cóc, nghĩ cách cứu con tin, lúc ở tinh tế thì cô từng dẹp phản loạn, tiêu diệt đám lái buôn bán nội tạng người, đời này ở nông trường cô cũng chặt mía và được vinh danh mẫu mực, khả năng dùng đao rất tốt…Tô Lâm Lang nghĩ, cô cần mấy món vũ khí tiện tay.

Cô vội vàng ăn hai miếng cơm, sau đó bắt đầu lục lọi bàn trang điểm và tủ quần áo.

Người giúp việc câm ra hiệu cho cô: “A, a, ách!”

Cô ấy cho rằng Tô Lâm Lang muốn tìm quần áo, vì thế ra hiệu cho cô xem trang phục mà hôm nay cô sẽ mặc.

Quần áo đi lại mặt được treo riêng ở cạnh tủ, Hạ Phác Đình cao hơn Tô Lâm Lang khoảng một cái đầu, trang phục của cô là một bộ Âu phục màu trắng gạo, đoan trang nhã nhặn, nhưng trên cổ áo được viền rất nhiều họa tiết lá sen màu hồng nhạt, trên tay áo còn có một lớp ren màu xanh lục nhạt, đính rất nhiều hạt châu nhỏ.

Trông cũng không tồi, nhưng mà trang trí quá tục.

Trước đây linh hồn của Tô Lâm Lang không đầy đủ, nói không ra lời, người hầu đưa cho cái gì thì cô mặc cái đó, nhưng cô bây giờ đã khác.

Cô bảo người giúp việc Philippines: “Tháo hết họa tiết với ren xuống đi.”

Phòng tân hôn đương nhiên là không có vũ khí tiện tay cho cô, Tô Lâm Lang bèn nghĩ liệu có nên đi chợ đen để mua một khẩu súng và một thanh đao tiện tay không, nhưng thân là cô dâu hào môn mới vào cửa, ngoài kia có một đám phóng viên đang ngồi canh, đương nhiên là không đi được.

Hay là đi phòng bếp lấy mấy con dao phay?

Lúc ở tinh tế, khi súng hết đạn thì cô tùy tay xách một con dao phay lên cũng có thể chém đầu.

Tô Lâm Lang đang chuẩn bị đi phòng bế, lúc đi qua phòng ngủ riêng của Hạ Phác Đình thì cô ngó nghiêng một chút, thế rồi cô thấy được thanh đao quân dụng treo trên tường.

Cô lấy xuống rồi rút đao ra, thân đao phiếm ánh sáng lạnh băng, mũi đao nhọn rất sắc bén.

Vung lên một cái, cô thầm nói, cậu cả nhà họ Hạ cũng không cùi bắp quá, thanh đao này rất tốt.

Cô tùy tay vo một cục giấy rồi ném lên không trung, giơ tay chém xuống, cục giấy đã bị cắt thành hai nửa.

Đây là một thanh đao tuyệt vời!

Tô Lâm Lang quay đầu lại nhìn chằm chằm án thư, kéo ngăn kéo ra, mấy ngăn bên trên đều có thể mở ra, bên trong là các loại vật phẩm cá nhân như thư từ, con dấu, ảnh chụp, chỉ có ngăn dưới cùng là bị khóa.

Cái ngăn kéo nhỏ này đương nhiên không thể làm khó Tô Lâm Lang, cô đóng cửa phòng lại, dùng thanh đao quân dụng kia cạy hai lần, ngăn kéo đã được mở ra.

Bên trong có một khẩu CZ75, băng đạn đặt riêng ở bên cạnh, có khoảng mười lăm viên.

Nhìn đồng hồ trên tường, Tô Lâm Lang nhanh chóng tháo súng ra rồi lắp lại, chỉ trong chốc lát, khẩu súng đã bị tháo rời ra rồi lại hợp nhất, lên đạn thành công.

Tổng cộng hết mười tám giây.

Không tồi, thân thủ của cô cũng đã khôi phục bằng lúc còn ở tinh tế.



Quản gia Lưu dẫn theo một người tới, hai người bao lớn bao nhỏ, đúng lúc Tô Lâm Lang đang bước ra khỏi phòng ngủ riêng của Hạ Phác Đình.

Quản gia Lưu sửng sốt: “Mợ, mợ cả… Mợ, mợ làm gì thế?”

Trong tay cô chính là vật báu mà Hạ Phác Đình rất yêu quý, là một thanh đao quân dụng chém sắt như chém bùn, gϊếŧ người không thấy máu!