Chương 32: Tự Tin Ở Đâu

“Nó coi trọng thanh niên trí thức Mục sao?” Trần Tú Phương không thể tin nhìn con gái mình: “Với bộ dạng của cô ta?”

Thật không biết cô ta lấy tự tin từ đâu, dây dưa với thanh niên khác còn nhớ thương Mục Vệ Đông, bà đều nhìn ra gia thế của Mục Vệ Đông không đơn giản, cô ta thật sự cho rằng bản thân có vài phần tư sắc, là có thể câu dẫn được người ta sao?

“Mẹ, bây giờ con sợ chuyện của cô ta bại lộ, sẽ làm mất mặt nhà chúng ta!”

Lục Mãn bất đắc dĩ nói, lá gan của Lục Tình cũng thật lớn, không phải mọi cô gái ở niên đại này đều rất bảo thủ sao, tại sao lá gan của cô ta lại lớn như vậy chứ?

“Để mẹ nói với ba con.” Trần Tú Phương híp mắt, trong mắt lộ ra một tia dò xét.

Hai mẹ con Lưu Chiêu Đệ và Lục Tình cách không xa hai mẹ con Lục Mãn, bọn họ cũng đang chú ý biểu cảm của hai mẹ con cô.

“Vừa rồi con ngăn cản con nhóc chết tiệt kia nói cái gì thế?”

Khi Lưu Chiêu Đệ nhìn thấy ánh mắt của Trần Tú Phương, bà ta có chút bất an, bà ta luôn có cảm giác ánh mắt của Trần Tú Phương có chút kỳ quái.

“Con có nói gì đâu, con chỉ là hỏi vừa rồi thanh niên trí thức Mục nói gì với nó.”

Lục Tình không vui nói, chờ sau này khi cô ta gả cho thanh niên trí thức Mục, cô ta nhất định sẽ khiến thanh niên trí thức Mục đừng để ý con ngốc Lục Mãn kia nữa.

Nó có gì tốt chứ, trước kia là đồ ngốc, hiện tại không ngốc, rất nhiều người đều nói nó biết bói toán nhưng cô ta không tin, cô ta cảm giác Lục Mãn đang lừa dối mọi người, đến nỗi chuyện mấy ngày hôm trước, cô ta cảm thấy Lục Mãn là vừa khéo gặp phải.

“Con hỏi chuyện đó làm gì?”



Hiện tại Lưu Chiêu Đệ không muốn dính dáng gì đến Lục Mãn, bà ta luôn cảm thấy ánh mắt của con nhóc kia rất tà khí, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ tận trong đáy lòng của một người.

Chính là, cố tình bà ta lại không dám đắc tội nó.

“Con hỏi một chút cũng không được sao?” Lục Tình không kiên nhẫn dậm chân, ánh mắt của cô ta lại lần nữa rơi xuống trên người Mục Vệ Đông, thanh niên trí thức Mục thật là đẹp mắt.

“Con đừng suy nghĩ, người ta chướng mắt con.”

Không phải Lưu Chiêu Đệ xem thường con gái nhà mình, chỉ là bà ta tự mình hiểu lấy con gái mình không đẹp, đừng nhìn bà ta luôn ghét bỏ Lục Mãn lớn lên xấu, nhưng mà thật sự khi Lục Mãn còn nhỏ khá xinh đẹp, sau này lớn lên mới trở nên béo đen.

Nhưng mấy ngày nay, bà ta cảm thấy Lục Mãn thay đổi rõ rệt, trước đây nó ngốc nghếch, nhưng bây giờ ánh mắt sáng ngời linh động, không còn đờ đẫn và có nhiều cảm xúc hơn, thu hút mọi cái nhìn, rõ ràng lớn lên vẫn không quá xinh đẹp, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, trong lòng người nhìn không tự chủ được thả lỏng.

“Con thì sao, con không xấu, điều kiện nhà chúng ta cũng tốt.”

Lục Tình tự tin nói, cô ta coi trọng Mục Vệ Đông là phúc khí của hắn.

“Con đừng xằng bậy.” Lưu Chiêu Đệ vẫn có chút hiểu biết con gái nhà mình: “Nếu như con dám làm ra chuyện gì, cẩn thận ba con đánh gãy chân.”

Những lời này cũng không phải uy hϊếp, tính tình chồng bà ta có chút táo bạo, Lưu Chiêu Đệ không nghĩ bị đánh.

“Mẹ, lá gan của mẹ có thể lớn hơn một chút hay không.”