Chương 31: Sao Nó Dám?

Ai cũng không được phép nhớ thương.

“Chị cũng thấy rồi đấy, khi tôi đến bên kia cũng chỉ là cùng Quý Tử Duệ nói hai câu mà thôi.”

Lục Mãn rũ mi mắt, thấp giọng giải thích, xem ra về sau vẫn nên duy trì khoảng cách với người này đi.

Để về sau bản thân đỡ chọc phải cái phiền phức gì.

“Nhớ kỹ, mày về sau gặp phải Mục thanh niên trí thức, không được đến gần, lần sau nếu anh ấy lại chào hỏi mày thì mày cũng không được trả lời.”

Lục Tình hạ giọng, uy hϊếp liếc mắt nhìn Lục Mãn một cái, Lục Mãn giả vờ như bị dọa, lui về phía sau hai bước, dùng sức gật gật đầu.

“Được.” Nói xong, cô xoay người rời đi. Lục Tình nhìn thấy Lục Mãn xoay người rời đi, hừ lạnh một tiếng: “Con ranh chết tiệt kia, đồ bát quái, đứa ngốc, thế mà dám như vậy với tao.”

Lục Mãn không biết Lục Tình không hài lòng đối với cô, cho dù có biết, cô cũng sẽ không để ở trong lòng.

Người muốn tính kế cô, vậy phải chấp nhận cô trả thù.

Một người đại sư, nếu muốn tính kế một người, đối phương có chết như thế nào cũng không biết.

Chẳng qua, trong tình huống bình thường, cô sẽ không làm như vậy, tạo nghiệt nhiều như vậy cũng sẽ làm giảm phúc báo trên người mình sau này.

“Về sau con nên cách xa con bé đó một chút.”

Trần Tú Phương nhìn thấy con gái trở về, hạ giọng dặn dò con gái một câu, con bé Lục Tình kia, tính tình cũng không tốt cho lắm.

Mấy ngày hôm trước bà còn nhìn thấy con bé đó cùng với một người thanh niên trí thức ở làng bên đi lại với nhau rất gần.

“Mẹ, con biết.”



Mặc kệ vì sao Trần Tú Phương lại nói như thế, cô đều sẽ đem những lời này ghi tạc trong lòng.

“Mẹ, mẹ bảo cha chú ý Lục Tình một chút, con lo lắng chị ấy sẽ làm ra chuyện gì đó ảnh hưởng đến thanh danh nhà họ Lục chúng ta.”

Lục Mãn bất đắc dĩ nói, vốn dĩ cô không muốn nói lời này, nhưng mà nghĩ đến cha cô là đại đội trưởng, hơn nữa Lục Tình là cháu gái của cha cô, cô ta làm được những chuyện đó, bị người ta biết được, lúc ấy thật sự phiền phức.

“Làm sao vậy?”

Trần Tú Phương nghe được lời này, nhìn về phía Lục Tình, lúc bà nhìn sang thấy Lục Tình đang nói chuyện cùng với một cô gái trong thôn, sau đó bà nhìn về phía con gái nhà mình.

“Con nghi ngờ, chị ấy đang lén lút qua lại với đàn ông.” Lục Mãn nói giảm thanh âm, ghé vào tai Trần Tú Phương nói. Trần Tú Phương kinh ngạc kêu lên một tiếng. Nhìn về phía Lục Mãn, trong ánh mắt bà cũng mang theo ý tứ dò hỏi, Lục Mãn nhìn thấy vậy, gật gật đầu, tỏ vẻ chuyện này là sự thật.

“Làm sao nó dám?”

Trần Tú Phương hận không thể xé rách mặt con bé Lục Tình kia, cô ta làm ra chuyện mất mặt như vậy, nếu mà liên lụy con gái nhà mình thì làm sao bây giờ?

“Nó vừa mới giữ chặt con là muốn nói gì với con?”

Không đúng, nếu mà cô ta cùng người đàn ông khác qua lại không rõ ràng, vậy vừa rồi cô ta lôi kéo con gái nhà mình làm cái gì?

“Đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi.”

Lục Mãn bất đắc dĩ nói, Lục Tình này, lớn lên có vẻ ngoài không tồi, nhưng mà rốt cuộc cô ta có chỗ nào để tự tin như vậy chứ, đã ở cùng người đàn ông khác qua lại không rõ ràng lại còn muốn gả cho Mục Vệ Đông.

Đừng nhìn chủ nhân cũ của cơ thể này trước kia bị ngốc, nhưng mà chủ cũ của cơ thể này có thể thấy được rất nhiều việc.

Đúng là bởi vì chủ cũ của cơ thể này ngốc nên có rất nhiều người khi làm việc sẽ không để ý đến Lục Mãn.