Chương 41: Đồ Đựng Thần Bí

Lâm Tư Kỳ hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Tống Thanh Vân cùng Đường Hân Điềm.

Đường Hân Điềm thấy Hứa Thanh Mai bị sai sử giống như người hầu, tức khắc cảm thấy cạn lời, lắc đầu ngán ngẩm.

Tống Thanh Vân nhìn về phía Lâm Tư Kỳ, con ngươi có chút tăm tối.

Lâm Tư Kỳ chính là ỷ vào việc bác cả của cô ta là giáo viên chủ nhiệm ở trường, mà người bác này lại vô cùng cưng chiều cô ta, coi như con gái ruột yêu thương chiều chuộng, mặc kệ Lâm Tư Kỳ có gây ra chuyện gì, đều có bác cả theo sau giải quyết hết cho cô ta, cho nên ở trong trường cũng tương đối không coi ai ra gì.

Mấu chốt là Lâm Tư Kỳ lại rất thích bắt nạt kẻ yếu, chỉ biết bắt nạt những cô gái tới từ nông thôn, không có người chống lưng như các cô.

Tống Thanh Vân cũng đi rửa mặt, đứng ở bên cạnh Hứa Thanh Mai, nhìn thấy cô vò giặt đống tất thối của Lâm Tư Kỳ, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Hứa Thanh Mai một cái, Hứa Thanh Mai thấy Tống Thanh Vân đi tới, liền hơi nhích sang bên một chút, nhường chỗ cho cô, sau đó nhanh chóng cúi đầu tiếp tục công việc trong tay, đây là một biểu hiện của sự tự ti.

Tống Thanh Vân lấy chậu hứng nước, lấy đầy chậu nước lại không thể vặn khóa vòi nước, sau đó Hứa Thanh Mai liền đóng vặn khóa giúp cô, Tống Thanh Vân nói tiếng cám ơn, Hứa Thanh Mai nhẹ giọng nói: “Không cần cảm ơn.”

Giọng nói rất êm tai, mềm như kẹo bông, Tống Thanh Vân vẫn luôn cảm thấy giọng nói của Hứa Thanh Mai, rất giống giọng nói của những ca sĩ được xưng là hoàng hậu tình ca ở trên TV, chỉ tiếc không được nghe cô ấy hát, ngày thường cũng tương đối nhát gan, gần như ở trong phòng học chưa từng nghe thấy cô ấy nói chuyện bao giờ.

Tống Thanh Vân kiếp trước đối đãi với cả người nhà cũng đều tương đối lãnh đạm, một lòng một dạ học hành, tính tình cũng tương đối thanh cao, chứ chưa nói là ở trường học, ngoại trừ Đường Hân Điềm cùng Lý Tĩnh Văn, xác thực không có bạn bè nào khác, cũng gần như ít tiếp xúc với những người khác.

Tống Thanh Vân nở một nụ cười thân thiện với Hứa Thanh Mai, sau nghịch ngợm nói nhỏ bên tai cô: “Không cần giặt sạch như vậy đâu, dù sao lại không phải để mình dùng.”



Hứa Thanh Mai kinh ngạc nhìn Tống Thanh Vân, khóe môi cũng mơ hồ có chút ý cười.

Tống Thanh Vân tuy rằng không thích gây sự, nhưng năm lần bảy lượt nhắm vào cô như vậy cũng khiến cô cảm thấy khó chịu trong người, không làm chút gì đó, thì thật là có lỗi với chính mình.

Buổi tối sau khi tắt đèn, Tống Thanh Vân nhân lúc mọi người đều đã ngủ rồi, liền lắc mình đi vào trong không gian.

Cô đi lên lầu hai trong căn nhà trúc, muốn tìm một vài thứ có thể chơi khăm người khác một chút, ở trong đống chai lọ tìm ra được một cái bình nhỏ màu đỏ, bên trên có ghi là “Phì Bàn Hoàn” (Viên thuốc mập mạp), Tống Thanh Vân mừng rỡ mở cái nắp ra, lại chẳng thấy gì, là một cái bình rỗng.

Tống Thanh Vân vốn dĩ đều đang tính toán từ bỏ, lại nghĩ tới một đống sách cổ để trên kệ sách, đều là những cuốn sách có liên quan tới điều chế thuốc.

Cô tìm được một cuốn sách cổ có liên quan tới điều chế thuốc viên, phát hiện đây quả thực là bảo bối trời ban.

Bên trong có ghi chép lại các phương pháp điều chế đủ loại thuốc viên cổ quái hiếm lạ.

Có cả viên thuốc gà mái đẻ trứng mà trước đó cô đã cho con gà mái già của nhà mình ăn, và cả “Mỹ Bạch Hoàn”, đương nhiên cũng tìm được phương pháp điều chế “Phì Bàn Hoàn”.

Khóe môi Tống Thanh Vân khẽ nhếch, nở một nụ cười xấu xa: “Để cô đắc ý, để cô báo cáo tôi, để cô mắng chửi người khác là Cục than đen, xem thử một khi biến trở thành một người mập mạp rồi, thì cô có còn không biết xấu hổ đi xỉ nhục người khác nữa hay không!”

Tống Thanh Vân đọc thuộc các bước chế thuốc, đầu tiên phải tìm được công cụ.



Có lẽ bởi vì cấp bậc của cô còn quá thấp, là tay mơ gà mờ, có rất nhiều chỗ vẫn còn là một mảnh sương trắng mông lung, căn bản giống như chơi game, có nhiều chỗ còn chưa được giải khóa, trước mắt có thể nhìn thấy ngoại trừ căn nhà trúc hai tầng, thì chính là một khoảng rừng hoa lê với một hồ nước nhỏ.

Tống Thanh Vân cảm thấy hồ nước kia không phải là một hồ nước bình thường, kể từ sau khi cô tắm trong hồ nước đó xong, năm giác quan của cô đã xảy ra biến hóa, rõ ràng nhất chính là thích lực của cô, thế nhưng có thể nghe rõ được tiếng động, âm thanh ở trong phạm vi trăm mét.

Tống Thanh Vân tìm kiếm một lượt bên trong căn nhà trúc, lại phát hiện được một cái rương, cái rương bị khóa, vẫn là kiểu khóa như ý thời cổ đại, phải tìm được chìa khóa mới mở ra được.

Cũng may cô lại tìm thấy một chiếc hộp nhỏ được giấu bí mật ở trên vách tường, tìm thấy một chiếc chìa khóa, đợi sau khi mở chiếc rương ra, Tống Thanh Vân hoàn toàn choáng váng.

Cô còn tưởng rằng bên trong cất giấu bảo bối gì, mới phải cần khóa kỹ tới như vậy, làm hại cô tìm kiếm cả nửa ngày, kết quả bên trong chỉ là một cái hộp đựng rách nát tung tóe, ngay cả cái nắp đậy cũng không có.

Đen sì, thoạt nhìn cũng không biết là làm bằng gì.

Cái rương lớn như vậy, lại chỉ để một cái hộp đựng, còn giấu trong mật thất kỹ càng như vậy.

Tống Thanh Vân cảm thấy có chút thất vọng, đi ra hồ nước múc nước rửa sạch, sau khi rửa sạch lại phát hiện cái hộp đựng có màu xanh lục, mặt ngoài gồ ghề, dưới đáy có ba đường vân mờ, thế nhưng trông khá giống một cái đỉnh (Vạc) nhỏ bằng đồng thau thời cổ đại.

Cái vạc đồng nhỏ chỉ to bằng bàn tay, Tống Thanh Vân cảm thấy cái này tuy rằng trông không giống với cái lò luyện đan thường được nhắc tới trong sách cổ, nhưng ít nhất có thể chịu được lửa đốt.

Tống Thanh Vân liền cất đi, tiếp tục thu thập nguyên liệu để điều chế Phì Bàn Hoàn.