Chương 40: Sai Sử Người Hầu Nhỏ

Bộ đồ này của Lâm Tư Kỳ chính là gồm một chiếc áo ngắn tay, viên ren, trông khá ngắn, mặc lên người sẽ lộ ra một đoạn eo nhỏ, kết hợp với một chiếc quần soóc ngắn, đi kèm với một chiếc đai lưng màu nâu, nhìn rất thời trang.

Tống Thanh Vân nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, vừa lúc thấy được ánh mắt vừa khinh thường lại đắc ý của Lâm Tư Kỳ.

“Có người phỏng chừng là chưa từng được mặc loại quần áo này đâu. Mà cũng phải thôi, một bộ một trăm tệ, không phải ai cũng có thể mua nổi!”

Hà Tiểu Hoa kinh ngạc há to miệng tới mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.

“Trời ạ, một trăm tệ, quần áo đắt như vậy, là làm bằng vàng sao.”

Lâm Tư Kỳ liếc xéo Hà Tiểu Hoa lấy một cái: “Đồ nhà quê, đây là quần áo của thương hiệu nổi tiếng, không phải là hàng vỉa hè thông thường.”

Hà Tiểu Hoa chẹp miệng, không nói.

Lâm Tư Kỳ người ta tùy tiện một bộ quần áo cũng hơn trăm tệ, đối với Hà Tiểu Hoa tới nói, cô nhớ nhất nhà bọn họ mua thứ quý nhất là khi anh cả cô lấy vợ, ba mẹ bỏ tiền mua một chiếc máy may, làm sính lễ đưa cho chị dâu, cái thứ đó tốn vài trăm, nhà bọn họ tích cóp, nhịn ăn nhịn dùng, bán lương thực mất mấy năm mới gom đủ tiền.

Lâm Tư Kỳ tựa hồ là cố ý túm lấy Tống Thanh Vân không buông, giống như muốn làm nhục Tống Thanh Vân vậy, lại nhìn về phía Tống Thanh Vân hỏi: “Tống Thanh Vân, cô cảm thấy bộ quần áo này đẹp không?”

Tống Thanh Vân không để ý tới, Lâm Tư Kỳ bị hành vi ngó lơ của Tống Thanh Vân chọc giận, tức khắc cả giận nói: “Tống Thanh Vân, tôi đang nói chuyện với cô đó, cô bị điếc sao!”

Đường Hân Điềm không thể nhìn người khác tới bắt nạt Tống Thanh Vân, lập tức trợn trắng mắt, đáp lại một câu: “Còn không phải là quần áo mới hay sao, làm như không ai có vậy, cô có bản lĩnh ngay ngày mai liền mặc tới lớp đi.”

Lâm Tư Kỳ trừng mắt nhìn Đường Hân Điềm, “Mặc thì mặc, ngày mai tôi liền mặc tới lớp!” Lại cố ý liếc nhìn về phía Tống Thanh Vân, châm chọc mỉa mai: “Không giống ai kia, suốt ngày chỉ mặc một bộ quần áo cũ rích, ngửi thôi cũng hội muốn chết, hẳn là mười ngày nửa tháng chưa có giặt quần ấy!” Còn giơ tay giả bộ quạt gió, nói: “Ai, thật ghê tởm! Mùi đều bay tới tận đây rồi.”

Đường Hân Điềm xem thường, trợn trắng mắt, nói: “Mùi hôi cô ngửi thấy chính là mùi chân thối của cô ấy!"

“Trên người Tiểu Vân Vân mỗi ngày đều thơm nức, cô mới là người hội nhất cái phòng này ấy, chỗ tất kia của cô hẳn là đều chưa có giặt, mời bạn học Lâm Tư Kỳ bưng chậu tất thối của cô để dưới gầm giường kia đi giặt sạch ngay, ngày hè nóng nực để trong phòng ngủ như vậy, mùi vị thật sự rất khó ngửi, sẽ ảnh hưởng giấc ngủ của mọi người!”



Đường Hân Điềm vừa nói xong, không biết ai phụt một tiếng, sắc mặt Lâm Tư Kỳ cũng đột nhiên đỏ bừng, xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn Đường Hân Điềm, tức giận liền quên mất, trực tiếp quăng bộ quần áo mới còn cầm trong tay về phía Đường Hân Điềm.

“Cô ngậm miệng lại cho tôi!”

Kết quả, không chú ý tới, liền làm rơi quần áo mới vào trong chậu đựng tất thối, khiến Lâm Tư Kỳ càng thêm tức giận, sắc mặt cũng tái xanh.

“A a a, quần áo mới của tôi!”

Đường Hân Điềm che mũi, vẻ mặt một lời khó nói hết, tấm tắc cười nói: “Haiz, quần áo mới rơi phải chậu tất thối, Lâm Tư Kỳ, ngày mai cô còn dám mặc sao?”

Lâm Tư Kỳ phát điên, sai sử một cô bạn vẫn còn ngái ngủ bước xuống giường, nói: “Cục than đen, cô đi giặt sạch quần áo giúp tôi ngay!”

Cô bạn đó tên là Hứa Thanh Mai, có thể xem như là người hầu nhỏ của Lâm Tư Kỳ, tính tình tương đối chất phác, nhát gan sợ phiền phức, thường xuyên bị Lâm Tư Kỳ sai sử.

Mà cục than đen còn là biệt hiệu do các bạn nam trong

lớp đặt cho Hứa Thanh Mai, bởi vì cô ấy thực sự quá đen, tục ngữ nói một trắng che trăm xấu, đã xấu lại đen càng thêm xấu.

Theo Tống Thanh Vân thấy, cô bạn này lớn lên còn tương đối lập thể, kỳ thật cũng không có khó coi.

Hứa Thanh Mai hình như là gia đình đơn thân, nghe nói trước kia ba cô ấy làm việc ở mỏ than, là mỏ than tư nhân thuê chút người tới làm khai thác than, vì kiếm chút tiền mà bỏ cả mạng sống, trong lớp có mấy cậu bạn tương đối cà chớn, hay gọi cô ấy là Cục than đen.

Kiếp trước, lúc Tống Thanh Vân còn đang ở độ tuổi này, kỳ thật cũng không có bao nhiêu cảm xúc, bởi vì hiểu biết không sâu, cho nên cũng không để ý, không quan tâm, chỉ là sống vài thập niên, hiện tại cũng đã hiểu rõ, cái này kỳ thực là một loại bạo lực học đường, bất cứ một cô gái nào, đều sẽ không thích bị người khác tùy ý đặt cho một biệt hiệu để vũ nhục, chỉ là hiện tại bọn họ còn hiểu được giữ gìn tôn nghiêm cho chính mình.

Lâm Tư Kỳ sai sử, Hứa Thanh Mai cũng không dám nói gì, bộ dáng ngoan ngoãn vâng dạ nghe lời, xuống giường nhặt quần áo lên, bưng theo chậu tất thối, đi về phía bồn rửa mặt.