Chương 42: Thân Thể Biến Hóa

Tống Thanh Vân dựa theo những bức vẽ thực vật trong sách cổ, ra khu vườn trồng đầy thảo dược quý ở sau nhà tìm kiếm một lúc lâu, rốt cuộc tìm được vài cọng linh dược, có thể tinh luyện thành một loại dầu thực vật.

Tống Thanh Vân lần đầu tiên luyện chế, còn chưa thành thục, hái tạm vài cọng, bó gọn lại thành nắm nhỏ ném vào trong chiếc vạc đồng nhỏ kia, sau đó bắt đầu tìm kiếm tài liệu để nhóm lửa.

Căn nhà trúc này ngay cả nồi liêu xoong chảo bếp lửa cũng không có, chẳng lẽ những người chủ nhân trước đều đã tích cốc, không cần ăn uống?

Tống Thanh Vân vẫn tìm được đá đánh lửa ở trong nhà trúc, so với người hiện đại đã quen dùng khí đốt thiên nhiên, cô ở trong nhà trúc lại còn phải giống với người cổ đại, sử dụng đá đánh lửa, tia lửa bán ra, ở trong sân tìm được chút cỏ khô để nhóm lửa, sau đó ngọn lửa liền bắt đầu bùng cháy.

Tống Thanh Vân bận việc hết nửa ngày, dứt khoát ném luôn chiếc vạc đồng vào trong đống lửa, cẩn thận ngắm nghía sự thay đổi bên trong chiếc vạc đồng.

Ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ, thực vật bên trong vạc đồng dần dần luyện ra được một chút chất lỏng màu xanh lá, bởi vì có cả thực vật có thể chiết xuất thành dầu thực vật, cho nên sau cùng chất lỏng đó dần dần đọng lại, Tống Thanh Vân chịu đựng nóng phỏng tay, lấy chất lỏng cô đặc lại bên trong chiếc vạc đồng, xoa nắn thành hình viên thuốc nhỏ.

Trên mặt cô vẫn bình thản như không, nhưng trong mắt lại dấy lên một chút giảo hoạt, bỏ mấy viên thuốc vào trong bình, đậy nắp lại, bận việc cả buổi, ngày hè nóng nực, ở trong phòng ngủ lại không tiện tắm rửa, Tống Thanh Vân mỗi đêm liền vào trong không gian tới cái hồ nước kia tắm rửa.

Tống Thanh Vân tắm rửa xong, không biết có phải bản thân xuất hiện ảo giác hay không, mà cô cứ cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển.

Từ lần trước cô đã phát hiện, nước trong hồ không phải là nước bình thường, chẳng lẽ là linh tuyền trong truyền thuyết?

Tống Thanh Vân đứng tên mặt cỏ mềm mại, nhớ lại những tư thế trong yoga mà cô từng luyện qua ở kiếp trước.

Có chút tư thế bởi vì khi còn nhỏ ít rèn luyện gây ra hạn chế, cũng không thể làm ra được hoàn thiện hoàn mỹ, nhưng hiện tại cô lại có thể dễ dàng làm được, thân thể mềm mại tới mức khó tin.

Tống Thanh Vân duỗi ngang duỗi dọc, để chân lên vai, đều vô cùng nhẹ nhàng.

Cô cảm thấy khó tin, lại giang hai chân ra, hạ eo, duỗi cổ, xuyên qua hai chân, đồng thời dùng hai tay ôm lấy hai chân, đây đã được coi là một động tác có độ khó cao, hiện giờ lại có thể hoàn thành nhẹ nhàng dễ như trở bàn tay, xương cốt như được rèn luyện lâu ngày, như thoát thai hoán cốt, phảng phất mềm như cục bột, bị cô làm ra đủ loại tư thế khác nhau.

Tống Thanh Vân ở trong không gian nô đùa thỏa thích, sau khi tắm rửa bằng linh tuyền, thân thể gần như không có cảm giác mỏi mệt, tinh thần sung túc tràn đầy.

Cô đi dạo trong rừng hoa lê trắng như tuyết, đẹp như tiên cảnh, nghĩ thầm đây nhất định là do người chủ trước đã gieo trồng.



Cô tiếp tục đi dọc theo khu rừng, khi cô đi ra tới phía sau rừng hoa lê, lại phát hiện sương mù đã tan đi được thêm một chút, trước mắt lộ ra một gốc cây ngô đồng, nhìn lên đại khái cao khoảng bốn năm trượng.

Lá màu xanh nhạt, dường như được phủ một lớp ánh kim lấp lánh. Tống Thanh Vân tò mò nhìn cây ngô đồng, một cái tổ chim hấp dẫn tầm mắt của Tống Thanh Vân.

Trẻ con lớn lên nơi thôn dã, từ nhỏ đã hay chèo cây hái quá ăn, Tống Thanh Vân nhưng thật ra không sợ, nhìn cái cây cao lớn trước mắt, ôm lấy thân cây, bò lên trên.

Tống Thanh Vân bò lên tới chỗ cành cây, dẫm lên thân cây, dựa sát vào mới phát hiện bên trong tổ chim, tổ có ba quả trứng chim màu sắc sặc sỡ, to gần bằng trứng chim đà điểu, bề ngoài màu sắc sặc sỡ, vỏ trứng thoạt nhìn cũng rất cứng rắn. Phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng, chẳng lẽ đây là trứng chim phượng hoàng?

Tống Thanh Vân suy đoán trong lòng, lại không thể xác định, rốt cuộc những việc này đều đã vượt ra khỏi tầm nhận thức bấy lâu nay của cô.

Cô vì muốn bảo vệ trứng, cho nên cũng không có lấy trứng ra khỏi tổ chim, lo lắng chim mẹ bay trở về, nếu ngửi thấy mùi của cô vương vấn trên vỏ trứng lại không hay.

Tuy rằng cô hiện tại đã là chủ nhân của căn nhà trúc kia, nhưng đối với thế giới này, cô vẫn rất xa lạ mờ mịt, theo lý cô mới được xem như là người từ ngoài tới.

Tống Thanh Vân cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại không chú ý dưới không dẫm phải khoảng không, trực tiếp rơi xuống.

A!

Dưới đáy lòng Tống Thanh Vân hoảng sợ tột độ, lại đột nhiên phát hiện cơ thể nhẹ như chim uyển chuyển bay lượn, theo bản năng lộn nhào một cái ra phía sau, vững chắc đáp xuống mặt đất an toàn.

Một động tác lơ đãng này, dường như khai phá ra được một tiềm năng nào đó bị ẩn giấu sâu bên trong cơ thể Tống Thanh Vân bấy lâu.

Cô thăm dò nhảy thử một cái, lại nhảy lên cao được khoảng một trượng, vững chắc dẫm lên cành cây ngô đồng, lại thăm dò lần nữa, thử lấy đà một cái, nhảy xuống, lặp đi lặp lại mầy lần

Tống Thanh Vân kích động trong lòng, lại cảm thấy thân thể giống như tràn ngập những điều kỳ diệu.

Chẳng lẽ đây đều là tác dụng của linh tuyền kia? Tẩy tủy luyện cốt trong truyền thuyết?