Chương 4: Cô vợ xinh đẹp, vừa dã lại vừa cay

“Nịnh Nịnh? Con thật sự muốn phân gia?” Trước đây Trần Tương Nghi chưa từng thấy qua con gái mình quả quyết như vậy, “Đồ vật của ba con nhiều như vậy, nếu chúng ta phân gia, bà nội con nhất định chỉ chia cho chúng ta một căn nhà cũ kỹ……”

Tô Hòa Nịnh đã nghĩ kỹ hết mọi chuyện, cô thúc giục mẹ thu dọn đồ đạc.

Cô vừa muốn nhìn về phía Tạ Niên Cảnh, liền nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của anh đang nhìn cô.

Hầu như là chỉ cần một cái liếc mắt, Tô Hòa Nịnh đã biết anh muốn nói cái gì.

Trước kia, cô đã cố chấp không chịu thừa nhận mình thích anh, cũng vì vậy mà bỏ lỡ rất nhiều chi tiết mà anh thể hiện tình yêu.

Tỷ như anh lúc này, tuy rằng không thể nói được, nhưng ánh mắt anh đầy sự quan tâm và hứa hẹn với cô.

Anh là người đàn ông của cô, anh sẽ không để cô phải chịu đựng hay bị bắt nạt.

Tô Hòa Nịnh trước tiên an ủi mẹ mình làm giảm bớt sự lo lắng của bà.

Ngay sau đó, cô cười nhẹ, đi đến bên cạnh Tạ Niên Cảnh: “Niên Cảnh, chúng ta tạm thời ở chỗ của anh được không? Sau này sẽ xem xét muốn xây nhà hay không.”

Tô Hòa Nịnh chỉ nói một nửa, cô biết Tạ Niên Cảnh là công nhân của nhà máy điện Bạch Mã. Bởi vì trước đây anh còn độc thân, nhà máy điện đã phân cho anh một “ký túc xá dành cho đàn ông độc thân”, là một căn phòng đơn nhỏ.

Chờ sau khi Tô Hòa Nịnh vượt qua kỳ thi và được tuyển dụng, nhà máy điện sẽ phân cho hai vợ chồng bọn họ một căn hộ hai phòng ngủ, khi ba mẹ trở về, họ cũng có thể ở chung.

Ánh mắt Tạ Niên Cảnh có chút nóng nảy, anh muốn muốn dùng tay ra dấu cái gì đó, nhưng sau đó anh mới nhớ tới Tô Hòa Nịnh không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc.

Tô Hòa Nịnh mỉm cười, lấy ra một chiếc khăn tay thơm mùi xà phòng, là xà phòng mèo trắng mà ba cô gửi từ Thủ Đô về, cô rất thích mùi này, yên tĩnh lại sảng khoái.

“Đừng nóng vội.” Tô Hòa Nịnh lau mồ hôi cho anh, giọng nói ngọt ngào vô cùng dịu dàng, “Em có mang theo giấy và bút.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Niên Cảnh không có biểu cảm quá lớn, nhưng những đường cơ bắp căng chặt lại bộc lộ vẻ căng thẳng.

Anh vừa cúi đầu vừa bước đi, nhanh chóng viết xuống một dòng chữ.

【Có thể ở lại chỗ của anh, khi anh trở về dưỡng bệnh, trưởng thôn đã sắp xếp cho anh một chỗ ở.】

Tô Hòa Nịnh cười gật gật đầu: “Được, cảm ơn anh, Niên Cảnh.”

Tạ Niên Cảnh nhận ra mỗi lời nói của Tô Hòa Nịnh đều quan tâm đến cảm xúc của anh.

Anh bị đôi mắt biết cười của cô làm phân tâm. Anh tự ti đến mức không dám tin rằng Tô Hòa Nịnh có lẽ là thật sự thích anh.

Lần này bởi vì tai nạn lao động mới trở về thôn Bạch Mã dưỡng thương, vừa lúc gặp phải Tô Hòa Nịnh bị từ hôn, cũng coi như là trong họa được phúc.

Tạ Niên Cảnh thích Tô Hòa Nịnh đã rất lâu rồi, từ khi anh còn trẻ, vô tri, không biết tình cảm là gì.

Tô Hòa Nịnh đi theo Tạ Niên Cảnh trên con đường nhỏ, cách đó không xa, nhìn thấy Tô lão nhị đang ngồi nghỉ ngơi ở ven ruộng.

Hôm nay bọn họ phải cày hết toàn bộ đất này, xới đất rồi gieo hạt vào bên trong.

Có Tạ Niên Cảnh ở đây, Tô lão nhị lười biếng không muốn làm việc vất vả nữa, chỉ muốn ngồi yên một chỗ rồi chỉ huy "Tạ người câm" cày ruộng.

Tô lão nhị thở dài: “Ai, đáng tiếc "Tạ người câm" chân lại què, nếu không hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều.”

Mấy ngày nay trời mưa, độ ẩm ngoài ruộng cao độ, giun đất sẽ chui ra ngoài để thở do thiếu oxy.

Mấy đứa trẻ chạy tới chạy lui bắt giun đất.

Tô Hòa Nịnh và Tạ Niên Cảnh vừa đến, liền nhìn thấy đứa cháu bảo bối nhà họ Vương, Vương Cẩu Đản cười hi hi ha ha mà chỉ vào anh: "Nhanh lên, nhìn kìa! Đó là người câm! Người què lớn!"

Vương Cẩu Đản cười toe toét, bắt chước dáng đi của Tạ Niên Cảnh cho mọi người xem, tiểu tử nghịch ngợm này đã mất một chiếc răng cửa, vẻ mặt cực kỳ buồn cười.

Những đứa trẻ hư vỗ tay hát bài đồng dao: “Bẻ bẻ nhi ( tiếng địa phương: Người què ) muốn đi tòng quân ~ bộ đội không cần bẻ bẻ nhi ~ bởi vì bẻ bẻ nhi mông kiều kiều ~ dễ dàng nhất bại lộ mục tiêu ~”

Bọn chúng vừa cười vừa hát, còn cố ý dẩu mông ra để bắt chước một cái chân què

Bước chân của Tạ Niên Cảnh khựng lại, mu bàn tay đang cầm sọt nổi lên gân xanh.

Tô Hòa Nịnh đang ở đây, anh không muốn cô nhìn thấy anh hung dữ với một đứa trẻ.

Tô lão nhị cũng nhìn qua đây, đôi mắt nhỏ cười cười, rõ ràng là đang xem trò cười: “Sao không tới đây? Ngây ngốc ở đó làm gì?”

Ông ta còn muốn xem anh đi mấy bước nữa!

Tạ Niên Cảnh bước sang một bên, ý nghĩ đầu tiên của anh là kéo ra khoảng cách với Tô Hòa Nịnh.

Lúc cứu cô, anh không có suy nghĩ gì, chịu đựng đau xót cõng cô xuống núi, làm phế đi một chân. Nhưng đổi lại cô trở thành vợ của anh.

Đó là lần đầu tiên Tạ Niên Cảnh “Ích kỷ đê tiện” như vậy.

Lúc ấy anh bị tư tưởng ích kỷ mù mịt, quên mất mình sẽ không còn là thành viên của nhà máy điện nữa, sau khi mất đi tầng thân phận này, lại bị thương, anh hoàn toàn trở thành một kẻ vô dụng.

Anh không xứng với một bông hoa trong thôn này, không xứng với Tô Hòa Nịnh tốt đẹp như vậy.

Đang lúc Tạ Niên cảnh đang suy nghĩ, liền nhìn thấy Tô Tòa Nịnh khom lưng nhặt một cục đá lên, đột nhiên ném về những đứa trẻ hư hỏng kia!

“A!!”

Vương Cẩu Đản bị dọa sợ, trực tiếp ngã lăn ra một chỗ. Cái mông lập tức đập vào chỗ đất mềm trên ruộng....

Mắc kẹt rồi!

Những đứa trẻ hư khác cũng bị sợ hãi, lập tức chạy đến kéo thằng nhóc lên.

Nhưng Vương Cẩu Đản vốn mập mạp, cái mông thật sự bị mắc kẹt vào bên trong.

Bọn chúng giống như đang nhổ củ cải vậy, căn bản là không thể nhổ ra được!

Tô Hòa Nịnh học theo bộ dáng mà chúng vừa làm, vỗ tay cười nói: “Oa, tiểu mập mạp nhất trong thôn bị ngã đấy à? Hừm, bẩn quá, bẩn thỉu quá, giống như bị phủ một lớp phân vậy!”

Vương Cẩu Đản tức giận đến mức bật khóc, há mồm liền mắng: “Cô là cái người đàn bà đanh đá không ai muốn! Khó trách chỉ có thể gả cho "Tạ người câm"! Cô không xứng với anh Tống Ngọc Trạch!”

Những đứa trẻ hư khác cũng lần lượt đem những lời mà chúng nghe được từ người lớn nói ra.

“Đúng vậy! Chỉ có người câm mới sẽ cần một người phụ nữ không ai muốn! Mẹ tôi nói loại người như cô ấy là hàng lỗ vốn!”

“Bà nội tôi nói bị từ hôn chính là đồ cũ! Người phụ nữ như vậy rất xui xẻo! Chúng ta lớn lên cũng không thể lấy loại người phụ nữ này!”

Tạ Niên Cảnh lật ngược cây cuốc lại, cầm thật chặt, giống như đang cầm một cây gậy ở trong tay!

Nói anh thì được, nhưng nói vợ anh thì không được.

Tô Hòa Nịnh nhìn thấy biểu tình của Tạ Niên Cảnh, cô giữ chặt anh, mỉm cười nháy mắt: “Niên Cảnh, nhìn em nè.”

Nói xong, Tô Hòa Nịnh tiến lên một bước giống như gà mái đang bảo vệ con của mình.

“Cái gì? Mấy đứa nói lớn lên cũng không cần loại phụ nữ như tôi? Đừng làm tôi cười được không! Lỗ Tấn nói, người thích nói xấu người khác sẽ không sống được lâu đâu, mấy đứa cũng sẽ không có cơ hội lớn lên, đừng lo lắng!”

Tô lão nhị và mấy đứa trẻ hư hỏng nghe được đều sửng sốt.

Đây thật sự là do Lỗ Tấn nói sao?

Tạ Niên Cảnh cũng dừng lại, liền nhìn thấy cô vợ xinh đẹp của anh quay đầu nhìn về phía anh nháy mắt.

Hoá ra là cô đang trêu chọc nhóm người này không có văn hóa!

Tô Hòa Nịnh lại nhặt thêm mấy viên đá cầm trong tay : “Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi phải tôn trọng người khác, phải văn minh, biết lễ phép.”

“Đáng tiếc chờ tôi lớn lên mới biết được, không phải tất cả mọi người đều có mẹ.”

Mấy đứa trẻ hư lại sửng sốt, Vương Cẩu Đản là người phản ứng đầu tiên, khuôn mặt mập mạp tức giận chuyển sang màu gan heo: “Cô đang mắng chúng tôi không có mẹ!”

Những đứa trẻ hư khác cũng tức giận, xông lên muốn đâm ngã Tô Hòa Nịnh.

Tô Hòa Nịnh cầm lấy những viên đá ném chính xác vào các huyệt đạo trên đầu gối của bọn chúng.

Mặc dù không đủ mạnh, nhưng là cũng đủ làm cho bọn chúng té ngã xuống ruộng như chó gặm đất.

Khi chúng đứng dậy và muốn chửi rủa, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ đang cầm cuốc đứng trước mặt bọn chúng.

Cây gỗ lớn này nếu đánh vào trên người có thể còn đau hơn khi bị đánh bằng tấm gỗ ở nhà.

Mấy đứa trẻ hư này vừa chửi vừa chạy về nhà, không thèm quan tâm đến Vương Cẩu Đản nữa.

Tô Hòa Nịnh cười tủm tỉm mà nhận lấy cây cuốc từ trong tay của Tạ Niên Cảnh.

Cô còn cố ý đi đến gần Vương Cẩu Đản và châm chọc: “Vương Cẩu Đản, ba mẹ cậu đặt tên cho cậu hay thật đấy, thật giống như con chó.”

Vương Cẩu Đản đỏ mặt tía tai: “Đợi xem! Tôi sẽ để cho ba mẹ tôi xử lý cô!”

Tô Hòa Nịnh ngồi xổm xuống trước người Vương Cẩu Đản, thấp giọng, ôn nhu cười: “Được, để xem là cậu đúng hay là tôi đúng.”

“Là ai sỉ nhục người khác trước? Là cậu. Tôi chỉ tiện tay ném cục đá, cũng không ném trúng cậu, là ai quá béo rồi tự mình té ngã không đứng dậy được? Cũng là cậu.”

“Nếu cậu dám tìm ba mẹ cậu, thì tôi gặp cậu lần nào thì sẽ xử lý cậu lần đó, nếu ba mẹ cậu không dạy dỗ cậu, thì tôi sẽ dạy cho cậu biết thế nào là đánh thật sự.”

Vương Cẩu Đản nghe không hiểu, nhưng nó bị Tô Hòa Nịnh dọa sợ rồi. Cô ta tại sao lại cười đẹp như vậy, lại còn ám ảnh người như vậy.

Hôm nay mặt trời lớn như vậy nhưng Vương Cẩu Đản lại cảm thấy cả người đều lạnh lẽo phát run.

Xử lý Vương Cẩu Đản xong, Tô Hòa Nịnh túm nó lên, nhìn nó chật vật bỏ chạy.

Cô ngoan ngoãn trở lại bên cạnh Tạ Niên Cảnh, không còn dấu vết của việc đe dọa người trước đó.

“Làm sao bây giờ a? Niên Cảnh ~” Tô Hòa Nịnh nhu nhu nhược nhược, “Nếu ba mẹ cậu ta tìm tới cửa……” Đó thật đúng là quá tốt, đúng lúc có lý do để phân gia.

Hơn nữa, sau khi náo loạn như vậy, cô xem sau này sẽ còn ai dám sỉ nhục Niên Cảnh nhà cô!

Phúc hắc Tô Hòa Nịnh đang ở trong lòng vui vẻ lập kế hoạch.

Bộ dáng mảnh mai này làm Tạ Niên Cảnh nảy sinh ý muốn bảo vệ. Cô vợ xinh đẹp của anh quả nhiên rất mảnh mai và mềm mại. Anh sẵn sàng hi sinh bản thân mình để bảo vệ vợ!