Chương 3: Đối đầu cực phẩm, tôi muốn phân gia

“Các người muốn phân gia sao?!”

Lời này vừa nói ra, ba người đối diện đều chấn động.

Trần Tương Nghi lôi kéo tay Tô Hòa Nịnh: “Nịnh Nịnh, con điên rồi à? Ba con không có ở nhà, con liền tự quyết định sao?”

Tô Hòa Nịnh nắm chặt tay Trần Tương Nghi, nhất quyết không để cho mẹ cô bị bất cứ người nào bắt nạt!

Đời trước, cô cho rằng mình bị ba mẹ vứt bỏ, không nghĩ tới là bọn họ đều không thể về được.

Mẹ không phải không chịu nổi cô đơn mà vứt bỏ cô và ba chạy theo người đàn ông khác, bà là bị một bà mối độc ác mặt người dạ thú trong thôn lừa bán đến một nơi xa xôi, phải sinh con cả đời cho đến chết.

Mà ba của Tô Hòa Nịnh biết được chuyện này, cũng là do có người cố ý cho người gửi thư đến viện nghiên cứu.

Cùng ngày, ba Tô đã phạm sai lầm làm rò rỉ năng lượng quý hiếm khiến ông bị phóng xạ và còn liên luỵ đến các đồng nghiệp.

Ba Tô cần phải bí mật, cho nên đến chết cũng không thể quay trở về nhà.

Tô Hòa Nịnh dùng ánh mắt trấn an Trần Tương Nghi: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, chỉ cần nghe theo con.”

Cô chính là muốn cho mẹ cô làm quen trước, về sau có chuyện gì trước tiên đều phải thương lượng cùng với cô. Miễn cho dễ dàng bị lừa và bị bà mối độc ác lừa bán đi nữa!

Trần Tương Nghi gật gật đầu: “Được.”

Tô Hòa Nịnh cười khanh khách mà quay đầu nhìn về phía đối diện: “Lúc trước ba tôi gửi thư về có nói, mấy năm gần đây ngay cả Tết Âm Lịch cũng không thể trở về, nhà của chúng tôi sẽ do tôi quyết định, ý của tôi chính là......”

“Hiện tại, lập tức, lập tức phân gia!”

Đời trước tính tình cô mềm yếu, cùng với mẹ cô nhẫn nhịn, sau này thiếu chút nữa bị cái nhà này làm tức chết.

Sự thật chứng minh: Nhẫn nhất thời buồng trứng u nang, lui một bước nhũ tuyến tăng sinh!

Có tên ngốc nào muốn làm người phải chịu đựng mãi chứ.

Bà Tô tức giận trong lòng, vừa muốn đồng ý, đã bị Lưu Xuân Hoa đè lại: “Mẹ, tiền lương của lão tam!”

Nghĩ đến hai tờ tiền được cấp mỗi tháng để mua cá ăn, bà Tô lập tức bình tĩnh.

“Chờ ông nội mày đi làm về, chúng ta sẽ nói đến chuyện phân gia.” Bà Tô cười nhạo một tiếng, “Còn học được uy hϊếp người khác, như thế nào, kết hôn rồi? Cánh cứng rồi đúng không?”

Lưu Xuân Hoa cùng Vương Lan Tuyết trong mắt đều lộ ra vẻ đồng tình.

Vốn dĩ, nếu Tô Hòa Nịnh gả cho Tống Ngọc Trạch, cô và mẹ cô, hai người “Cô nhi quả phụ”, không có người đàn ông ở bên cạnh chăm sóc, cuộc sống sẽ không đến mức phải chịu đựng như vậy.

Hiện tại thì hay rồi, một người câm tới nhà ở rể!

Lớn lên cao lớn đẹp trai thì như thế nào? Còn không phải là một người khuyết tật, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng chẳng giúp được gì cả!

Tô Nòa Nịnh cũng không tức giận, cô biết bà già này luôn nói nhiều và còn không thuận theo, không từ bỏ.

Cô ôm cánh tay, bình tĩnh mà đứng ở tại chỗ.

Bà Tô càng nói càng kích động, hận không thể dùng lời nói vô nghĩa của mình đánh tan, đả kích tinh thần của Tô Hòa Nịnh và Trần Tương Nghi.

Bà Tô: “Các người, hai người phụ nữ và một tên tàn phế, phân gia rồi có đủ khả năng để tự nuôi sống bản thân sao?”

Tô Hòa Nịnh gật đầu: “Có thể.”

Bà Tô nghẹn họng, con nhỏ chết tiệt này thật sự dám nói!

Lưu Xuân Hoa vẫn là vẻ mặt nịnh nọt: “Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ bốc đồng như vợ lão tam, về sau có thể độc chiếm tiền lương của lão tam, nhưng làm người nha, thì không thể làm như vậy, làm sao có thể quên cội nguồn của mình?”

Bà Tô hừ lạnh một tiếng: “Còn không phải sao.”

Vọng tưởng độc chiếm tiền lương của lão tam thì phải xem bà già này có đồng ý hay không.

Tuy rằng không biết lão tam rời nhà đi theo vị “Quý nhân” kia làm cái gì, thần thần bí bí.

Nhưng bà Tô vẫn cảm thấy đứa con trai này là người giỏi kiếm tiền nhất.

Tô Hòa Nịnh dựng thẳng một ngón tay lên: “Một tờ.”

Bà Tô thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Con nhỏ chết tiệt này, mày có ý gi? Một tờ tiền liền muốn đuổi tao đi?”

Tô Hòa Nịnh cười: “Bà nội, mẹ tôi không dám nói cho tôi, nhưng kỳ thật tôi cái gì cũng biết.”

“Nhà chúng tôi là cho tiền nhiều nhất, đều là con trai của bà, tại sao ba tôi lại phải cho nhiều hơn?”

“Bác cả là thợ mộc, tiền lương một tháng cũng khoảng 40 đầu, bác hai thì ở nhà giúp đỡ trồng trọt, với tình hình mùa vụ năm nay thì có thể kiếm được bao nhiêu?”

Tô Hòa Nịnh nghĩ đến mỗi tháng ba cô gửi về một trăm đồng tiền, kết hợp đoạn cốt truyện ngắn của cuốn sách trong giấc mơ của cô.

Cô có thể suy đoán ra, ba cô có lẽ là một nhà nghiên cứu khoa học của quốc gia phụ trách nhiệm vụ bảo mật, mức lương thực tế có lẽ là gần hai trăm đồng tiền.

Ở niên đại này, tiền lương của nhân viên nghiên cứu so với minh tinh điện ảnh cao hơn rất nhiều.

Cũng chỉ có ở đời sau, mới có thể xuất hiện hiện tượng ngược lại, thù lao đóng phim của minh tinh cao ngất trời!

Bà Tô tức giận cười: “Tao xem mày là muốn tức chết tao, đồ con gái hoang dã vô lương tâm!”

“Mày cũng không nhìn xem, một nhà bác cả và bác hai mày mỗi ngày đều phải hầu hạ hai ông bà già này, ba mày không có ở bên cạnh làm tròn đạo hiếu, cho thêm tiền thì có gì sai?”

Tô Hòa Nịnh chợt nhận ra: “A, hóa ra vợ thì không phải là người, mẹ tôi mỗi ngày đều nấu cơm cho các người không phải là hầu hạ, bác gái cả và bác gái hai đổ nước rửa chân cho các người cũng không phải là hầu hạ.”

Lời cô vừa nói ra, vợ của Tô lão đại và Tô lão nhị trong lòng cũng không thoải mái.

Người cảm thấy tổn thương nhất là mẹ cô Trần Tương Nghi.

Trên mặt Tô Hòa Nịnh hiện lên một tia đau lòng, sau khi mẹ cô gả qua đây, bà thật sự xem hai vị trưởng lão nhà họ Tô như cha mẹ ruột của mình mà hầu hạ.

Nhưng thực tế thì sao? Bọn họ chỉ coi trọng con trai ruột của họ.

“Mẹ, không đáng.” Tô Hòa Nịnh nhỏ giọng, lại ngẩng đầu lên, cất cao giọng nói: “Dù sao thì cái nhà này cũng đã quyết định phân ra rồi, bà nội, bà tốt nhất nên suy nghĩ làm như thế nào để phân chia!”

Bà Tô tức giận đến mức cầm lấy cây chổi muốn đánh Tô Hòa Nịnh.

Tô Hòa Nịnh đương nhiên không phải kẻ ngốc, cô lập tức trốn sang một bên.

Bà Tô nghiêng người suýt chút nữa ngã xuống, cây chổi đập mạnh vào trên mặt đất phát ra tiếng "loảng xoảng". Thậm chí cái chén sứ sứt mẻ trên mặt đất cũng vỡ nát!

Ánh mắt Tô Hòa Nịnh thay đổi, nếu cây chổi này đập vào cô, chắc chắn sẽ rất đau!

Bà già trọng nam khinh nữ này, thật sự không coi phụ nữ trong nhà này là con người.

Rõ ràng bà ta cũng là phụ nữ thế nhưng lại có ý nghĩ ngu xuẩn này.

“Ôi trời ơi!!”

Khi Bà Tô đứng dậy cảm thấy một trận choáng váng đầu, Tô Hòa Nịnh cũng lười đi đến đỡ bà ta.

Sau khi bà Tô biết mẹ cô bị lừa bán đi, bà ta không chỉ giả vờ không biết mà còn thường xuyên lấy mẹ cô ra để nhục nhã cô, bà ta cũng không coi cô là người thân mà nhìn.

Đúng lúc này, Tạ Niên Cảnh trở về lấy dụng cụ.

Nhìn thấy bà Tô đối xử không khách khí với Tô Hòa Nịnh như vậy, sắc mặt anh tối sầm lại.

Bóng dáng cao lớn của người đàn ông xuất hiện ở cửa phòng bếp, khiến cho cánh cửa này trở nên nhỏ bé hơn.

Lưu Xuân Hoa và Vương Lan Tuyết đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tạ Niên Cảnh, trong lòng hai người lộp bộp một tiếng.

Dù là một người câm, chân lại bị què, nhưng lợi thế thân hình cao lớn thì vẫn còn ở đó!

Với thân hình cao lớn như vậy, hơn nữa với ánh mắt hoang dã và hung ác khiến cho họ sợ chết khϊếp!

Lưu Xuân Hoa đột nhiên hoảng sợ: “Cháu rể, cháu làm gì vậy?”

Bà Tô đang nổi nóng, hung ác mà quay đầu. Lại không nghĩ tới nhìn thấy một người so với bà ta còn hung ác!

Bà Tô mắng Tô Hòa Nịnh một trận, tức giận nói: “Tạ người câm, cậu muốn……”

“Bang” một tiếng.

Tạ Niên Cảnh đập mạnh sọt và cuốc đang cầm trong tay xuống mặt đất.

Âm thanh đột ngột này dập tắt ngọn lửa của bà Tô và Lưu Xuân Hoa.

Bọn họ nhìn Tạ Niên Cảnh tràn ngập sức mạnh cánh tay cơ bắp, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, trong lòng đều cảm thấy e ngại.

Bà Tô lo sợ trong lòng, người ta thường nói người tàn tật sẽ tự ti, theo thời gian sẽ trở nên biếи ŧɦái.

Hiện tại thì hay rồi, người ở rể nhà bọn họ không chỉ là người câm, mà đi đường còn bị người ta cười nhạo, đó chẳng phải lại càng biếи ŧɦái hơn sao?

Tô Hòa Nịnh nhìn thấy Tạ Niên Cảnh thật sự tức giận, biết anh đau lòng cô, cô cũng không tức giận nữa.

Cô mỉm cười đi đến sau lưng người đàn ông: “Niên Cảnh, anh quên mang theo thứ gì à? Em đi lấy cùng anh nha.”

Tạ Niên Cảnh nghe thấy giọng nói ngọt ngào mềm mại của Tô Hòa Nịnh, trái tim anh gần như tan chảy.

Anh mặt không biểu tình mà liếc nhìn bà Tô và những người khác một cái, rồi im lặng đi theo Tô Hòa Nịnh.

Tô Hòa Nịnh gọi mẹ cô cùng nhau đi ra ngoài.

Chờ bọn họ đi rồi, Lưu Xuân Hoa mới trợn trắng mắt: “Hung dữ cái gì? Không lễ phép giống như con nhỏ này vậy, thái độ đối với mẹ thật sự là không có gia giáo!”

Bà Tô tức giận đến trợn trắng mắt: “Đồ súc sinh không cha không mẹ! Nó xứng ở trong nhà họ Tô chúng ta à?”

Vương Lan Tuyết phụ họa một câu: “Đúng vậy, hắn giống như một con chó chỉ nghe theo lời của cháu gái!”

Bà Tô và Lưu Xuân Hoa nhìn nhau. Đừng nói, thật đúng là giống một con chó bị đánh què một chân! Khoác bên ngoài lớp da chó săn, đuôi sói lớn kia cũng không che dấu được!

Bà Tô phỉ nhổ: “Dám phân gia, được, lão tam là người sinh ra sau cùng, liền đem miếng đất xấu xí được phân cho ở phía sau thôn cho bọn chúng!”

Lưu Xuân Hoa và Vương Lan Tuyết ánh mắt thay đổi.

Miếng đất đó các cô cũng biết, lúc đó thôn trưởng thôn Bạch Mã nhất quyết để mọi người sử dụng mảnh đất sau núi. Buộc họ phải thêm mảnh đất đó vào diện tích đất phân chia trong hộ khẩu.

Nhưng chỗ đó vốn đầy ổ gà, bỏ hoang lâu ngày, người dân trong thôn gọi đó là "ruộng gầy"!

Nhà ai ăn no mà đặt hết hy vọng lên mảnh đất gầy đó chứ? Khẳng định là chọn canh tác ở trên những mảnh đất màu mỡ.

Lưu Xuân Hoa cười vỗ tay: “Như vậy tốt nhất! Nếu bọn họ muốn phân gia, chỉ có thể chia mảnh đất này dọa cho bọn họ sợ hãi! Nếu nhất quyết muốn phân gia, qua không bao lâu, liền sẽ kẹp chặt cái đuôi, xám xịt chạy về cầu xin được thu nhận .”

Bà Tô hừ một tiếng: “Còn không phải sao? Đến lúc đó bọn chúng không đưa thêm tiền, tôi sẽ không đồng ý cho bọn chúng quay lại!”