Chương 5: Cô chủ động hôn anh

“Nịnh, Nịnh Nịnh…… Hôm nay cháu làm sao……”

Tô lão nhị giật mình đứng lên, nhìn thấy bộ dáng của Tô Hòa Nịnh, trong lòng bồn chồn.

Tô Hòa Nịnh vẫn giữ vẻ mặt tươi cười vô hại.

Đầu của Tô lão nhị giật giật, không hiểu sao lại nghĩ đến Giang Chí Thành tiên sinh.

Vị tiên sinh nho nhã này chỉ dạy ở thôn Bạch Mã nửa năm liền rời đi, ngày thường luôn tươi cười tủm tỉm, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, Tô lão nhị đã từng đối đầu với ông ấy, hiện tại trong lòng vẫn còn sợ hãi, nỗi sợ hãi không thể giải thích được đối với ông ấy!

Tô Hòa Nịnh cầm lấy cây cuốc mà Tô lão nhị ném ở một bên: “Bác hai, lao động là vinh quang nhất, lười biếng là đáng xấu hổ nhất.”

“Bác cũng không thể chỉ nằm ở chỗ này cả ngày để Niên Cảnh nhà chúng tôi làm việc được, phải không?”

Tô lão nhị bị một tiểu bối như Tô Hòa Nịnh nói đến đỏ mặt: “Xem cháu nói kìa, bác bất quá chỉ là nghỉ ngơi một chút, như này liền đau lòng chồng cháu à?”

Tô Hòa Nịnh nhìn trên mặt đất, cười: “Ừ, cái hố lớn trên mặt đất này chắc không phải là nơi bác hai đã ngồi đâu nhỉ, dù sao thì bác hai cũng chỉ nghỉ ngơi một chút thôi.”

Dưới sự mỉa mai của Tô Hòa Nịnh, Tô lão nhị vung cuốc đào đất một cách tức tốc.

Tô Hòa Nịnh nhón mũi chân, ở bên tai Tạ Niên Cảnh nói: “Niên Cảnh, anh đừng quá thành thật, về sau chúng ta mới là người một nhà, bọn họ thích làm gì thì làm.”

Cô nhìn thoáng qua liền biết Tạ Niên Cảnh là người thành thật khờ khạo, sau khi kết hôn muốn thể hiện trước mặt cô.

Tạ Niên Cảnh nghe cô nói “Chúng ta”, “Người một nhà”, lại đem những người khác chính xác phân biệt thành “Bọn họ”.

Trong lòng anh càng cảm thấy thoải mái, thật muốn mở miệng nói chuyện, chính miệng nói cho cô biết.

Anh thực vui vẻ, thực hạnh phúc, anh làm việc ở trong xưởng tiền lương không thấp, còn có tiền tích góp, anh muốn tất cả đều giao cho vợ quản lý!

Đáng tiếc, điều đơn giản nhất đối với một người đàn ông bình thường nhưng anh lại làm không được.

Tô Hòa Nịnh nhìn anh vẫy vẫy tay: “Anh cao quá, lại gần đây!”

Tạ Niên Cảnh không biết cô muốn nói gì. Nhưng anh lại nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đang nhìn ngó xung quanh, phát hiện ngoại trừ Tô lão nhị thì không có ai khác.

Cô lợi dụng lúc anh đưa lỗ tai lại gần, nhón chân hôn lên một bên mặt của anh.

“Được rồi, anh mau đi cày đất đi, đợi lát nữa em sẽ gieo hạt!”

Tô lão nhị mới làm việc được hai phút liền cảm thấy eo đau.

Ai ngờ khi ông ta quay đầu lại, liền nhìn thấy "Tạ người câm" không biết đã lấy sức lực từ đâu giống như một cỗ máy chuyển động không ngừng!

Trong chớp mắt, Tạ Niên Cảnh đã cày xong mảnh đất của mình. Sức mạnh và tốc độ này có thể hoàn toàn đè bẹp một người có tứ chi mạnh khỏe như ông ta.

Nhưng Tô lão nhị có chút kỳ quái, tên tháo hán này sao mặt lại đỏ như vậy, đến lỗ tai cũng đỏ bừng!

Tô Hòa Nịnh đứng ở bên cạnh che miệng cười: “Sao lại ngốc như vậy?” Mới hôn anh một chút, anh liền kích động đến như vậy sao?

Tô lão nhị nhìn đông nhìn tây, lại bị Tô Hòa Nịnh liếc mắt một cái.

Ông ta lập tức bắt đầu làm việc, giống như có người đang kề thanh đao lên cổ ông ta vậy, thở hổn hển mà cày ruộng!

So với việc ông ta “Cày ruộng” trên người vợ mình còn lợi hại hơn, thật sự là phát huy vượt trội!

Tô Hòa Nịnh cười lạnh, cô và Tạ Niên Cảnh cùng nhau gieo hạt xong liền chuẩn bị trở về nhà, hoàn toàn không cho Tô lão nhị có cơ hội giữ người lại.

Trên đường trở về, Tô Hòa Nịnh ước tính về những sự kiện lớn tiếp theo và cơ hội quan trọng sắp xảy ra.

Mặc dù hiện tại chưa tới thời điểm thu hoạch ngô, nhưng một nhà thôn bá chờ chính là thời gian này.

Tô Hòa Nịnh một chút cũng không dám trì hoãn, luôn để mắt tới động tĩnh của nhà cậu mình, lần này cô sẽ không để cậu của cô phạm phải sai lầm một lần nữa trở thành tội phạm gϊếŧ người!

Hai người về đến nhà, Trần Tương Nghi gần như đã thu dọn xong mọi thứ.

Bà cảm thấy hành động của mình và con gái lần này có chút táo bạo. Nếu là trước đây, Trần Tương Nghi sẽ đợi câu trả lời từ chồng mình rồi mới có thể đưa ra quyết định. Nhưng chồng của bà không phải lúc nào cũng có thể liên lạc được.

“Nịnh Nịnh, chúng ta thật sự sẽ phân gia sao?”

Tô Hoà Nịnh nhìn ra sự lo lắng của mẹ mình, cô gật đầu: “Thật sự phân gia, mẹ, mẹ đừng lo lắng, phúc khí của chúng ta đang ở phía trước.”

Có thể kịp thời tránh xa cực phẩm, đó chắc chắn là mỗi ngày đều sẽ vui vẻ a, cũng sẽ không mắc phải các bệnh phụ khoa vì tức giận!

Trần Tương Nghi cắn răng, gật gật đầu: “Dù sao nếu sau này ba con có trách thì cứ nói là do mẹ đề nghị.”

Tô Hòa Nịnh nở nụ cười, nói với Trần Tương Nghi tính toán tiếp theo của bọn họ.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì trước cửa sân nhà họ Tô vang lên một trận ồn ào.

“Là thanh niên trí thức Đỗ và Ngọc Trạch tới! Vừa mới tân hôn ngày hôm qua, hôm nay còn muốn tặng quà cho chúng ta, thật là ân ái và ngọt ngào!”

Thanh niên trí thức Đỗ?

Vừa nghe được "thanh niên trí thức Đỗ" Tô Hòa Nịnh đã nghiến răng nghiến lợi. Đỗ Bạch Vi, cô ta quả nhiên tới.

“Nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ không thích chồng mình đến nhà của người yêu cũ, thanh niên trí thức Đỗ thật sự rộng lượng.”

“Chủ yếu là người ta có tự tin a, khí chất của con gái trong thành phố thật sự rất khác biệt.”

Cô thậm chí còn không hề hẹn hò với tên Tống Ngọc Trạch cặn bã kia thì là người yêu cũ cái quỷ gì chứ!

Tên tra nam này cũng chỉ xứng cùng với Đỗ Bạch Vi ở bên nhau!

Đời trước anh ta cùng Đỗ Bạch Vi quan hệ không tệ, việc đầu tiên anh ta làm chính là trốn tránh trách nhiệm, cấu kết với người phụ nữ này để trách oan Tô Hòa Nịnh hủy bỏ hôn ước, làm cho cô bị cả thôn cười nhạo.

Lúc này, Tô Hòa Nịnh đang có ác cảm với Tạ Niên Cảnh thì hai người bọn họ lại đến thể hiện tình cảm, nhân tiện giả làm người tốt, điều này càng làm tăng thêm hình ảnh “Người vợ bị bỏ rơi” của cô.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói nũng nịu của Đỗ Bạch Vi: “Tôi chỉ là nhân tiện đến đây gặp Hòa Nịnh, trước đây cô ấy luôn để tâm vào những chuyện vụn vặt, tôi sợ cô ấy lại làm ra chuyện ngu ngốc.”

Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt nói: “Chuyện tình cảm không thể cực đoan, miễn cưỡng không mang lại hạnh phúc.”

Lời này vừa nói ra khiến mọi người nhớ lại trước đó Tô Hòa Nịnh có bao nhiêu xấu hổ, còn làm cô nhớ lại lý do cô "bị ép" kết hôn cùng Tạ Niên Cảnh, khiến mâu thuẩn giữa họ càng thêm sâu sắc.

Lưu Xuân Hoa và Vương Lan Tuyết đều nghe được, họ nhìn Tô Hòa Nịnh như thể họ đang xem một vở kịch.

Cuộc sống ngày thường quá nhàm chán nên họ chỉ có thể dựa vào những câu chuyện phiếm, những câu chuyện cười để giải trí một chút.

Tô Hòa Nịnh sao lại không biết những người phụ nữ lắm mồm này đang nghĩ gì trong lòng?

Cô nhìn Tạ Niên Cảnh nói: “Niên Cảnh, anh không cần làm gì cả, chỉ cần đứng phía sau em là được.”

Tô Hòa Nịnh bưng một chậu nước rửa rau bước ra ngoài trước ánh mắt kinh ngạc của Lưu Xuân Hoa và Vương Lan Tuyết.

Bà Tô bởi vì cảm thấy mất mặt nên trốn trong buồng không ra, bà ta cũng thường xuyên ức hϊếp người trong nhà nhưng lại không dám đanh đá khi ở bên ngoài.

“Ào——” một tiếng.

Tô Hòa Nịnh hất chậu nước ra ngoài.

Ngoài cửa lập tức vang lên các loại âm thanh giật mình khác nhau.

“Tô Hòa Nịnh cô điên rồi có phải hay không!! Thiếu chút nữa đã hất lên người chúng tôi rồi!!”

“Vì một người đàn ông mà muốn chết muốn sống còn không cho người ta nói! Tự cô nhìn xem hôn nhân của người ta và hôn nhân của cô khác nhau như thế nào!”

“Mặc kệ cô ta, cô ta chính là gả cho một người câm, lại là một kẻ có tâm lý biếи ŧɦái!”

Chậu nước của Tô Hòa Nịnh là nhắm vào Đỗ Bạch Vi và Tống Ngọc Trạch.

Thấy hai người bọn họ tóc đều ướt, giống như chó rơi xuống nước, nhưng vẫn giả vờ là những người lịch thiệp văn nhã, giận mà không dám nói gì, Tô Hòa Nịnh rất vừa lòng.

“Ngại quá, tôi vừa đổ nước rửa chân, ai biết các người đứng ở trước cửa nhà tôi nói chuyện, này không phải là đang vội đi lấy nước sao?”

Nước rửa chân?!

Vừa nghe đến ba chữ này, Đỗ Bạch Vi đang “Phi phi phi” thiếu chút nữa ngất xỉu đi.

Cô ta vừa rồi không cẩn thận sặc một ngụm, vậy mà uống phải nước rửa chân?

Đỗ Bạch Vi nhìn lại, thấy một người đẹp mềm mại với vòng eo nhỏ đang đứng dựa vào cạnh cửa, nét mặt tươi tắn và quyến rũ, làn da vốn trắng lạnh nhưng vẫn trắng nõn dưới nắng, đều là phơi nắng làm việc nhà nông, người khác bị phơi thành đen còn cô thì càng ngày càng trắng!

Làm gì có bộ dáng của một người phụ nữ bị bỏ rơi không hạnh phúc?

Đỗ Bạch Vi mang theo Tống Ngọc Trạch tới là muốn diễu võ dương oai, không phải đến xem Tô Hòa Nịnh, một thôn phụ xinh đẹp!

Gương mặt văn nhã của Tống Ngọc Trạch hiện lên một tầng tức giận: “Tô Hòa Nịnh, cô đừng khinh người quá đáng!”

Anh ta muốn tiến lên một bước nhưng lại nhìn thấy người đàn ông cao lớn phía sau Tô Hòa Nịnh, cao đến mức có thể coi thường mọi người.

Đặc biệt là đôi mắt kia của Tạ Niên Cảnh, lạnh lùng lại sâu thẳm, nhìn rất hung bạo không dễ chọc.

Tống Ngọc Trạch lớn lên gầy yếu như cây tre đột nhiên trở nên sợ hãi.

Tô Hòa Nịnh nở nụ cười: “Khinh người quá đáng? Tôi không đọc sách nên không biết thành ngữ này là có ý gì a ~”

Thấy cô tự thừa nhận mình không có đọc sách và thô tục, Tống Ngọc Trạch và Đỗ Bạch Vi đều sốc, Tô Hòa Nịnh không phải để ý nhất là chuyện này sao?

Tô Hòa Nịnh nói tiếp: “Nếu các người muốn nói là vì một nguời phụ nữ khác mà hủy hôn còn muốn đem sai lầm đổ lên người tôi, đi khắp nơi nói tôi là người phụ nữ bị bỏ rơi, bây giờ còn tới cửa nhà tôi gây ồn ào, vậy có lẽ "khinh người quá đáng" chính là ý này nhỉ.”

Đỗ Bạch Vi nhìn người đẹp thôn nữ này dù chỉ cười cũng đẹp hơn mình gấp ngàn lần, cô ta ghen tỵ gần như phát điên rồi.

Đáng lẽ lúc trước cô ta không nên viết cô thôn nữ này xinh đẹp đến mức như vậy, còn cô ta cho dù thế nào vẫn chỉ là một cô gái bình thường diện mạo trung bình, nhiều nhất chỉ được xem là thanh tú, trông khi Tô Hòa Nịnh lại xinh đẹp đến lạ thường.

Tống Ngọc Trạch còn muốn nói gì đó, đôi mắt quyến rũ và trong suốt của Tô Hòa Nịnh đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Hôn ước là sự lựa chọn từ hai bên, hủy hôn? Không tồn tại, nếu Tống Ngọc Trạch không đề cập tới, tôi cũng sẽ hủy hôn với anh ta.”

“Tôi chỉ là cho Tống gia một cái bậc thang đi xuống, dù sao cũng là Tống Ngọc Trạch yêu người phụ nữ khác trước, đáng tiếc có một số người chính là không biết xấu hổ như vậy.”

Tô Hòa Nịnh lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người “Không biết xấu hổ” này.

Đi lên liền cho bọn họ một cái ra oai phủ đầu, cô muốn cho hai người bọn họ biết, cô đây không phải là người dễ bắt nạt!