Chương 16: Thời tiết thay đổi, xảy ra chuyện lớn

Trong gương, trên gương mặt thanh tú của Đỗ Bạch Vi nổi lên đủ loại mụn nước.

Ửng đỏ thì cũng thôi đi, những đốm mụn nước dày đặc nổi li ti trên mặt, khiến cho cô ta, một người có hội chứng sợ lỗ tròn( hội chứng trypophobia) gần như phát điên.

“Tại sao lại như vậy? Là ai lây bệnh cho tôi?”

Người nhà họ Tống nghe được tiếng thét chói tai của Đỗ Bạch Vi, đều rất là không vui.

Cả nhà đều rất tốt, chỉ có mình cô ta bị nhiễm bệnh, sao cô ta lại gặp nhiều chuyện như vậy?

Lúc trước Trương Mai còn rất chướng mắt Tô Hòa Nịnh, nhưng bây giờ lại có chút trách cứ con trai mình: “Nhìn vợ con xem, sao lại nhiều chuyện như vậy a?”

“Để cho nó ở trong phòng đi, đừng có đi lung tung, thật là kỳ quái, trong thôn chỉ có trẻ con mới mắc bệnh này, sao nó cũng mắc bệnh vậy.”

Tống Ngọc Trạch hiện tại vẫn chưa hồi phục. Anh ta có chứng sợ lỗ tròn hơi nghiêm trọng, vừa rồi nhìn thấy Đỗ Bạch Vi liền nổi da gà khắp người.

Tống Ngọc Trạch trở tay liền khóa cửa lại.

Đỗ Bạch Vi ở bên trong kêu trời gọi đất: “Thả em ra ngoài, A Trạch, em thật khó chịu, rất sợ hãi, anh mau lấy thuốc cho em.”

Tống Ngọc Trạch vô cùng khó chịu: “Được rồi, anh biết rồi.”

Anh ta đã quên mất trước khi kết hôn Đỗ Bạch Vi là người như thế nào, cũng không biết tại sao cô ta lại tạo cho anh ta một cảm giác "bạch nguyệt quang" như vậy.

Bây giờ chỉ cần nghĩ đến Đỗ Bạch Vi, đó chính là hình ảnh cô ta cả người hôi thối và bệnh thủy đậu đáng sợ này.

Chỉ cần nhớ lại, Tống Ngọc Trạch liền muốn nôn.

Đỗ Bạch Vi vẫn còn đang kêu “ A Trạch ~ chồng ơi”.

Tống Ngọc Trạch bị phiền đến mức muốn ly hôn.

Ngược lại là Tô Hòa Nịnh, đanh đá đáng yêu, vừa xinh đẹp lại mềm mại, tính tình hoàn toàn thay đổi của cô lại càng hấp dẫn anh ta hơn.

Tô Hòa Nịnh một chút cũng không biết mình bị một tên cặn bã nhớ thương, đột nhiên rùng mình.

Cô xách túi lớn túi nhỏ, mới từ chợ nông sản trở về.

Trong túi nhét đầy các loại đồ ăn mà cô lấy ra từ trong không gian.

“Tạo nghiệt a, thanh niên trí thức Đỗ gần đây gặp xui xẻo gì vậy? Cô ấy thế nhưng lại bị nhiễm bệnh thuỷ đậu rồi!”

“Tôi nghe A Hồng đưa thuốc nói, bệnh rất nghiêm trọng, vết thủy đậu trên mặt giống như bệnh sởi vậy! Li ti dày đặc!”

“Ai da mẹ ơi, chỉ là miêu tả thôi đã khiến tôi ghê tởm chết đi được!”

Nghe được lời bàn tán trong thôn,Tô Hòa Nịnh đi bộ cũng cảm thấy như đang bay lên.

Quá buồn cười.

Cô chỉ thuận miệng nói mình mắc bệnh thuỷ đậu, kết quả cô không bị bệnh, mà bạch liên hoa đó lại mắc bệnh!

Tô Hòa Nịnh hoài nghi có phải mình có kỹ năng miệng quạ đen không, cái miệng này dường như đã được mở khóa vậy?

Còn chưa tới cửa nhà, Tô Hòa Nịnh liền nghe được tiếng cãi nhau kịch liệt.

“Đủ rồi! Ông đừng nói nữa! Tôi thật sự xấu hổ vì có một người cha như ông vậy! Ông cũng chỉ biết mắng tôi, chỉ trích tôi, ông có biết mỗi ngày tôi phải đối mặt với những gì không? Ông căn bản không hiểu!”

“Chỉ cần ông xuất hiện, tôi liền sẽ bị các bạn học cười nhạo, nói tôi nghèo, còn có một người cha tàn tật, mà ông, chỉ biết dùng tiêu chuẩn cao tới trách móc tôi, tôi mệt mỏi, lần này tôi trở về chính là nói cho ông biết, toàn bộ học kỳ này, kể cả kỳ nghỉ sau này tôi đều sẽ không trở về, ông tự giải quyết cho tốt đi.”

Tô Hòa Nịnh nghe được giọng nói này, là chú Triệu Hoằng Dương, hàng xóm của cô.

Lúc này, trong mắt Triệu Hoằng Dương tràn đầy phẫn nộ cùng thất bại, trong tay ông cầm một cây gậy, hình như là muốn đánh người.

Nhưng Tô Hòa Nịnh biết, không có gậy chống đỡ, ông ấy sẽ không giữ được thăng bằng, như thế làm sao mà đánh người?

Triệu Hoằng Dương chống gậy đuổi theo vài bước, trực tiếp ngã ở ngoài ruộng: “Triệu Như Phàm! Con quay lại đây cho cha!”

“Có nghe hay không? Nếu con đi, cha sẽ đánh gãy chân của con!!”

Triệu Như Phàm vốn dĩ đã dừng bước chân, nhưng sau khi nghe thấy tiếng rống giận của cha mình, trực tiếp tăng tốc rời đi, cũng không quay đầu lại.

Tô Hòa Nịnh vội vàng đem đồ vật trong tay đặt ở trên mặt đất, đi qua đỡ Triệu Hoằng Dương đứng lên.

“Chú Triệu, chú không sao chứ?” Tô Hòa Nịnh không biết nên nói như thế nào mới tốt, “Con giúp chú đi kêu Phàm Phàm trở về nhé?”

Triệu Hoằng Dương tức giận đến hô hấp đều dồn dập: “Không cần quan tâm đến nó! Nó còn có thể đi đâu chứ?”

“Hiện tại vẫn chưa đến lúc trở lại trường, nó chỉ có thể ở trong nhà, sớm muộn gì nó cũng sẽ kẹp chặt cái đuôi quay trở về.”

Tô Hòa Nịnh thở dài một tiếng, cũng không biết nên khuyên như thế nào.

Triệu Hoằng Dương chống gậy trở về nhà, Tô Hòa Nịnh cầm vật tư quý giá trong không gian của cô trở về nhà trước.

Khi Trần Tương Nghi đang phàn nàn cô phung phí, Tô Hòa Nịnh lập tức kể lại một màn mới nhìn thấy vừa rồi.

Thành công dời đi lực chú ý của mẹ cô.

Trần Tương Nghi thở dài: “Lão Triệu cũng vậy, không thể nuôi dạy con gái bằng cách đánh chửi như vậy, mâu thuẫn giữa bọn họ quá sâu.”

“Nhưng ông ấy cũng rất yêu thương con gái của mình, hy vọng con bé sẽ có một tương lai tốt, chắc Phàm Phàm nghĩ rằng ông ấy làm vậy là vì bản thân mình.”

Tô Hòa Nịnh không biết nên nói cái gì mới tốt, cô và mẹ cô chưa từng có mâu thuẫn như vậy.

Có lẽ giữa phụ nữ, việc giao tiếp và hiểu nhau dễ dàng hơn.

Trần Tương Nghi nghĩ đến cái gì đó, biểu tình vi diệu nói: “Nói đến, Phàm Phàm năm nay mới bao nhiêu tuổi, còn chưa có tốt nghiệp, hôm nay bà cụ Phương liền khuyến khích phải giới thiệu đối tượng cho con bé.”

Trong lòng Tô Hòa Nịnh nhảy dựng: “Bà cụ Phương? Là bà mối sống ở cuối thôn sao?”

Đời trước, bà già này đã lừa mẹ cô đi ra ngoài, cuối cùng đem bán mẹ cô đi!

Trần Tương Nghi gật đầu: “Đúng vậy, con nói xem có buồn cười không, người ta cũng không vội a.”

“Phàm Phàm bị bà ta hù đến giật mình sửng sốt, vừa thấy chính là quá ngây thơ.”

Thái dương của Tô Hòa Nịnh giật giật, cô thiếu điều còn chưa nói, không riêng gì Phàm Phàm ngây thơ, mà mẹ cũng rất ngây thơ nha!

“Nịnh Nịnh, con làm sao vậy?” Trần Tương Nghi nhìn thấy vẻ mặt cô không đúng, “Đau đầu sao?”

Tô Hòa Nịnh liều mạng mà nhớ lại thời gian, tim cô cũng bắt đầu mất khống chế mà đập nhanh.

Cảm giác này khiến cô càng ngày càng không an lòng.

Đời trước, con gái của chú Triệu rời nhà trốn đi là khi nào?

Chẳng lẽ cô ấy không phải là rời nhà trốn đi, mà là bị bà già chết tiệt này bán đi?

Nếu đúng là như vậy, thì mẹ cô không phải là người đầu tiên bị bà già này hại!

Tô Hòa Nịnh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xem, vốn là bầu trời quang đãng giờ đây đã dày đặc mây đen, trời sắp mưa rồi.

Trần Tương Nghi vội vàng đi ra ngoài thu dọn quần áo.

Tô Hòa Nịnh đột nhiên nhớ tới khi đó nghe được đôi câu vài lời:

“Lão Triệu cũng thật đáng thương, dầm mưa đi tìm con gái suốt một đêm, nhưng đứa con gái nhẫn tâm kia cũng không quay đầu lại, bỏ rơi ông ấy.”

“Các người không nhìn thấy được, lão Triệu té rất thảm, cả cây gậy cũng văng mất, khi được người trong thôn tìm thấy, ông ấy vẫn cố gắng bò về phía trước, nói rằng cho dù có bò cũng sẽ mang con gái về.”

“Chậc, có lẽ là ông ấy sốt đến mơ hồ, đổi lại là người khác cũng không thể chịu đựng được đả kích như vậy.”

“Trốn đi”, “bỏ rơi ông ấy”, những từ này cũng không còn xa lạ gì, còn không phải là những gì mà người trong thôn đã nói về mẹ cô ở đời trước sao?

Tô Hòa Nịnh vừa muốn đi ra ngoài, đột nhiên một chiếc ô xuất hiện trên đầu cô.

“Niên Cảnh?” Tô Hòa Nịnh lấy lại bình tĩnh, “Em phải đi ra ngoài một chuyến.”

Tạ Niên Cảnh nắm lấy tay cô, nói với cô rằng anh sẽ đi cùng cô.

Tô Hòa Nịnh cúi đầu nhìn chân của anh, Tạ Niên Cảnh đi vài bước cho cô xem.

Ngày thường cô đã quen anh đi bên cạnh mình, cho nên cô vô thức mà chấp nhận trạng thái thông thường này của anh.

Đến bây giờ cô mới nhận ra, chân của anh gần như đã khỏi hẳn.!

Tạ Niên Cảnh chịu đựng cảm giác hơi đau nhức dưới chân, nếu so với trước đây thì điều này hoàn toàn không tính là gì cả.

Trần Tương Nghi ôm quần áo đi vào: “Trời cũng sắp mưa rồi, sao hai con còn đi ra ngoài?!”

Lúc này tim của Tô Hòa Nịnh đập như sấm: “Mẹ, mỗi một câu mà con nói tiếp theo đều là sự thật, xin mẹ nhất định phải tin con ——”