Chương 15: Hủy dung, thảm không nỡ nhìn

Nếu có thể, cô muốn thử xem, những trái cây và rau củ được nuôi dưỡng bởi linh tuyền và ruộng thí nghiệm có tốt hơn khi gieo hạt trên mảnh ruộng sau núi thôn Bạch Mã hay không.

Tô Hòa Nịnh dự định ngày mai sẽ giả vờ đi chợ nông sản một vòng, sau đó xách theo một túi rỗng chứa đầy rau củ và thịt trong không gian trở về.

Dù sao tiền mỗi tháng mà ba Tô gửi về cũng còn không ít, khi còn ở nhà cũ Tô gia, mẹ cô sợ bà Tô ăn đến xương cốt cũng không còn cho nên mới không dám để lộ ra quá nhiều.

Trong lúc Tô Hòa Nịnh ở trong không gian, bên ngoài, Tống Ngọc Trạch đang máy móc phổ cập những việc nên làm để phòng ngừa bệnh thủy đậu.

Tạ Niên Cảnh lẳng lặng mà nghe, tiếp nhận thuốc, ý bảo anh ta có thể đi rồi.

Đôi mắt của Tống Ngọc Trạch vẫn còn hướng vào bên trong mà nhìn.

“Anh cũng không thể nói chuyện, tôi nói cho anh cũng vô dụng, anh vẫn nên kêu Hòa Nịnh ra đi.”

Bắt đầu từ ngày hôm qua, Tạ Niên Cảnh liền phát hiện Tống Ngọc Trạch không thích hợp.

Anh ta để ý quá nhiều đến Tô Hòa Nịnh, thậm chí còn hơn vợ anh ta Đỗ Bạch Vi.

Tạ Niên Cảnh đương nhiên sẽ không để Tô Hòa Nịnh ra đây.

Anh đứng che ở cửa, trầm mặc mà nhìn Tống Ngọc Trạch, đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy lạnh lẽo.

Trong lòng Tống Ngọc Trạch bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là nhanh chóng xoay người rời đi.

Nhưng nhìn đến Tạ Niên Cảnh trước mắt, anh ta lại không cam lòng.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh cãi cọ ầm ĩ của bà Tô:

“Trong thôn nhiều người bệnh thủy đậu như vậy sao? Vậy khẳng định không phải là tôi, thân thể của tôi rất tốt.”

“Đây không phải là Ngọc Trạch sao? Sao cậu lại ở đây?”

Tống Ngọc Trạch không hiểu sao thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhàn nhạt liếc nhìn Tạ Niên Cảnh.

Ỷ vào việc anh không nói chuyện được, anh ta cười nhạt một tiếng: “Tạ tiên sinh, lần này liền bỏ qua, lần sau lại không được như vậy, sinh bệnh không phải là lý do để anh để anh cản trở công việc trong thôn.”

Bà Tô là nhân tinh, vừa nghe liền biết Tống Ngọc Trạch bất mãn đối với Tạ Niên Cảnh.

“Một tên ở rể, cũng không biết lấy đâu ra kiêu ngạo, hiện tại trở về nhà của mình liền kiên cường? Đây còn không phải là nhà mà trưởng thôn bố thí cho à!”

Tạ Niên Cảnh: “……”

Bà Tô căn bản không biết trưởng thôn là cậu của Tạ Niên Cảnh, trưởng thôn có được như hôm nay đều là nhờ vào sự giúp đỡ của cha mẹ Tạ Niên Cảnh.

“Nha đầu Tô Hòa Nịnh đang ở đâu? Sao hôm nay không thấy người?” Bà Tô ló đầu ra, đem Tống Ngọc Trạch đẩy xuống, “Tôi tới tìm nó muốn đồ vật.”

Trần Tương Nghi nghe tiếng đi ra, không thể không kêu bà ta một tiếng: “Mẹ.”

Ngày hôm qua bà Tô vừa nghe nói cả nhà Tô Hòa Nịnh ăn thịt kho tàu, còn ăn một mình mà không cho bà ta, làm bà ta tức điên.

Thứ tốt như vậy, hẳn là hiếu kính bà ta đầu tiên a!

Cho dù đã phân gia, bọn họ cách nhau cũng không xa, người một nhà lão tam này thật là không biết điều.

Khi Tô Hòa Nịnh đi ra liền nghe thấy bà Tô đang cậy già lên mặt, răn dạy mẹ cô.

Người ở niên đại này, ít ai dám chống đối lại trưởng bối, đặc biệt là con dâu, dường như sinh ra là để làm trâu làm ngựa cho nhà chồng.

Bà Tô đang phun nước miếng khắp nơi, liền nhìn thấy Tô Hòa Nịnh dùng băng gạc che lại miệng mũi đi ra.

“Mày bị sao vậy?” Trong lòng bà Tô nhảy dựng, “Bị bệnh?”

Ý nghĩ đầu tiên của bà ta là nếu Tô Hòa Nịnh sinh bệnh, vậy đồ ăn mà nó làm không thể ăn được.

Sinh bệnh đi khám bác sĩ rất đắt a, này là mất nhiều hơn được.

Tô Hòa Nịnh ở trên người gãi gãi: “Không biết, trên người thực ngứa, rất không thoải mái, hoàn toàn nhịn không nổi.”

Trần Tương Nghi bị bộ dáng của Tô Hòa Nịnh dọa sợ: “Sao nghe lại giống bệnh trạng của bệnh thủy đậu vậy?”

Ánh mắt Tô Hòa Nịnh mê mang: “Không biết a, cũng có khả năng là bị dị ứng?”

Nói xong cô liền muốn sờ vào bà già lòng dạ hiểm độc này một cái.

Bà Tô bật dậy nhảy sang một bên: “Mày đừng chạm vào tao, hiện tại trong thôn đang là thời kỳ cao điểm của bệnh thuỷ đậu!”

Tô Hòa Nịnh cười: “Vậy có sao đâu, chỉ là mọc thêm mấy cái mụn thôi? Nếu ngứa thì nhịn một chút, cùng lắm thì buổi tối ngứa đến ngủ không được thôi, bà nội người bị bệnh thuỷ đậu sẽ có kháng thể, sau này sẽ không bị nhiễm lại nữa.”

“Mày đang nói vớ vẩn gì vậy?” Bà Tô ngây ngốc, “Tao có ngu mới tin lời mày con nha đầu chết tiệt này!”

Tô Hòa Nịnh giống như đang diễn vai một cô gái thanh lâu trong phim cổ trang.

Cô duỗi tay nói với bà Tô: “Tới nha ~ được ăn không thiệt thòi, không lừa gạt, trăm lợi không hại!”

Cũng không cần Tô Hòa Nịnh làm cái gì, bà già ích kỷ này liền chạy đi rồi.

Tô Hòa Nịnh phỉ nhổ, ở cửa rải muối: “Xui xẻo, quá xui xẻo.”

Trần Tương Nghi thở dài: “Cũng chỉ có mình con mới dám nói chuyện với bà ấy như vậy.”

Nếu đổi lại là bà, truyền đi ra ngoài không biết bà sẽ bị chỉ trích như thế nào.

Tô Hòa Nịnh nở nụ cười: “Mẹ, mẹ đừng sợ, có con ở đây, con sẽ bảo vệ mẹ!”

Buổi tối một nhà Tô Hòa Nịnh ăn một bữa đơn giản mà ngon miệng.

Về chuyện bệnh thủy đậu mà Tô Hòa Nịnh thuận miệng bịa ra, cô đương nhiên sẽ không bị, mà cô và Tạ Niên Cảnh cũng sẽ không bị.

Có nước linh tuyền điều trị, thể chất và khả năng miễn dịch của bọn họ sẽ càng ngày càng tốt.

Những người khác cũng không thấy được.

Đêm khuya.

Tống Ngọc Trạch còn đang suy nghĩ về những việc của Tô Hòa Nịnh vào ban ngày, ngay cả Đỗ Bạch Vi ở trong ổ chăn quấn lấy anh ta ở trên giường cũng không làm anh ta quên được.

“Chồng ơi ~ anh đang suy nghĩ gì vậy?” cánh tay trần trụi của Đỗ Bạch Vi ôm lấy cổ Tống Ngọc Trạch, “Chẳng lẽ là suy nghĩ đến phụ nữ khác?”

Hôm nay cô ta bị Diêu Quang Huy hôn, đến bây giờ vẫn còn ngứa ngáy, trong người luôn có một ngọn lửa không thể dập tắt.

Nhưng mỗi khi Tống Ngọc Trạch nhìn Đỗ Bạch Vi, liền nghĩ đến ngày hôm qua cô ta rớt vào hố phân.

Hoàn toàn không có hứng thú!

Tống Ngọc Trạch đẩy cánh tay cô ta ra: “Xin lỗi, anh có hơi mệt mỏi.”

Đỗ Bạch Vi nghẹn họng nhìn trân trối, này con mẹ nó mới kết hôn được mấy ngày?

Anh ta cũng không có trồng trọt làm việc nhà nông mỗi ngày, sao lại mệt mỏi? Con mẹ nó Tống Ngọc Trạch còn có mặt mũi mà nói?

Đỗ Bạch Vi tức giận đến lăn qua lộn lại không ngủ được, luôn cảm thấy cả người không thoải mái.

Mặt cô ta có cảm giác như bị một con côn trùng nhỏ trong bụi rậm cắn, ngứa ngáy khủng khϊếp.

Chờ Đỗ Bạch Vi mơ màng hồ đồ ngủ đến ngày hôm sau, còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Cô ta liền thấy được ánh mắt ghét bỏ và tư thế né tránh của Tống Ngọc Trạch.

Đỗ Bạch Vi xoa xoa đôi mắt, không vui nói: “Làm sao vậy?”

Có một người vợ xinh đẹp như hoa là cô ở bên cạnh anh ta mỗi khi thức dậy, hẳn là mỗi buổi sáng anh ta nên biết ơn chứ?

Tống Ngọc Trạch mặc xong quần áo lập tức đi ra ngoài: “Em mau soi gương đi.”

Sau đó, Đỗ Bạch Vi gãi mặt đứng ở trước gương, cô ta thất thanh hét lên:

“Mặt, mặt tôi sao lại thành như thế này!!”