Chương 17: Tân bàn tay vàng xuất hiện, biết trước nhắc nhở

“Bang ——” một tiếng.

Tô Hòa Nịnh và Tạ Niên Cảnh đã đóng cửa nhà lại.

Cô và Tạ Niên Cảnh đi ra ngoài trước, vừa lúc nhìn thấy Triệu Hoằng Dương đứng ở trước cửa nhà cô, tay cầm gậy, tay cầm ô, cố gắng hết sức đi ra ngoài.

Trước mắt Tô Hòa Nịnh bỗng nhiên hiện ra một ít hình ảnh chưa từng thấy qua.

Lời đồn đãi trong thôn đều biến thành những cảnh tượng rõ ràng.

Triệu Hoằng Dương cả người đều bị thương, không đi được vẫn cố gắng bò về phía trước để đi tìm con gái mình.

Cùng với hình ảnh trên chiếc xe lửa kiểu cũ sơn màu xanh, Triệu Như Phàm đột nhiên tỉnh lại, chạy trốn nhưng thất bại bị bọn buôn người đâm hai nhát dao.

Như muốn chứng minh những hình ảnh này đều là sự thật, ngọc bội hình rồng trong lòng ngực Tô Hòa Nịnh bắt đầu nóng lên.

Nó theo quy luật mà tản ra nhiệt độ, một chút, lại một chút. Giống như là tiếng rung của điện thoại di động ở đời sau.

Tô Hòa Nịnh đột nhiên liền hiểu ra, cô nói với Trần Tương Nghi đang đi nhanh đến Thôn Ủy Hội:

“Mẹ! Là ga tàu hỏa!! Con chắc chắn!!!”

Trần Tương Nghi cũng không quay đầu lại mà chạy về phía trước: “Mẹ biết rồi.”

Trong những vấn đề như thế này, phụ nữ trời sinh có sự đồng cảm. Mặc kệ có phải là chuyện của mình hay không, chỉ cần gặp phải, ai cũng sẽ không thể nhịn được mà nghĩ....

Nếu chỉ ngồi xem và mặc kệ, lần này là cô ấy, lần sau sẽ là ai? Nói không chừng là đến lượt mình và người thân của mình.

Tô Hòa Nịnh và Tạ Niên Cảnh cũng nhanh chóng đuổi đến cuối thôn, trước tiên hai người liền đi tìm bà mối Phương.

Triệu Hoằng Dương cố hết sức mà đứng ở cửa, cũng không hiểu tại sao gia đình hàng xóm ở bên cạnh lại đột nhiên nóng vội như vậy.

Tay của Tô Hòa Nịnh để vào trong túi áo của mình, chỉ một ý niệm, hai thanh dao gập dã ngoại liền xuất hiện.

“Niên Cảnh, cái này cho anh.” Tô Hòa Nịnh không kịp giải thích, “Mang theo để phòng thân.”

Cô rất sợ một mình đi trên đường vào ban đem, ở đời trước cô sẽ mang theo loại dao gập này để phòng thân, lực công kích của nó rất mạnh và cũng không nằm trong loại vũ khí bị quản chế.

Tạ Niên Cảnh chưa bao giờ nhìn thấy con dao như vậy, anh che giấu sự ngạc nhiên trong mắt rất tốt. Trên người Nịnh Nịnh nhà anh dường như có một bí mật mà anh không biết.

Hai người đi đến nơi bà mối Phương sống, nghe được âm thanh, cả hai đồng thời nhíu mày.

“Bà già chết tiệt! Bảo bà ngoan ngoãn nghe lời, như thế nào, bà muốn đổi ý à?”

“Cho bà tiền đã là coi trọng bà, hiếm khi lại có ‘ hàng tốt ’ ( con gái chưa chồng ) như vậy, nói thêm một câu nữa tôi liền chém chết bà!”

Bà mối Phương tựa hồ cũng bị thương không nhẹ, miệng bà ta hàm hồ nói vài câu xin tha.

Tạ Niên Cảnh và Tô Hòa Nịnh trốn vào trong góc khuất, vừa lúc có thể nhìn thấy bà mối Phương đang quỳ trên mặt đất, khóe miệng chảy máu.

Sắc mặt Tô Hòa Nịnh thay đổi, tuy rằng cô mơ hồ có thể đoán được, nhưng không ngờ những kẻ buôn người này lại càn rỡ đến vậy.

Thu thập bà mối Phương xong, một người đàn ông ăn mặc giống như một thanh niên tri thức từ trong nhà bà ta đi ra.

Tạ Niên Cảnh và Tô Hòa Nịnh liếc nhìn nhau, lặng lẽ đi theo ở phía sau.

Rất nhanh, nhóm người này đã lên một chiếc Minibus dính đầy bùn.

Điểm đến, đương nhiên là ga tàu hỏa ở cửa Bắc.

Hai người đang lo lắng, Tô Hòa Nịnh liền nghe được tiếng động cơ xe.

Trưởng thôn đang ngồi ở ghế phụ trên xe công vụ của thôn, đang vẫy tay với hai người:

“Mau, nhanh lên xe!”

Tô Hòa Nịnh và Tạ Niên Cảnh nhanh chóng lên xe, trong lòng cô khó nén được kinh ngạc.

Lúc trước, khi chiếc xe này xuất hiện ở trong thôn, trưởng thôn xem nó giống như bảo bối đến nỗi ông không nỡ dùng, ngày thường có chút việc vẫn luôn là dựa vào xe đạp để làm.

Lúc này, chiếc xe được xem là bảo bối của thôn Bạch Mã, có ông trưởng thôn và tài xế ngồi ở hàng trước, hai vợ chồng Tô Hòa Nịnh nhồi ở hàng sau. Ngồi ở thùng xe phía sau là năm người đàn ông khỏe nhất trong Thôn Ủy Hội.

Tô Hòa Nịnh nhất thời giương mắt nhìn qua.

Trưởng thôn như là biết Tô Hòa Nịnh đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt ông ngưng trọng nói:

“Cứu người quan trọng, dù sao ga tàu hỏa cũng cách chỗ của chúng ta không xa, bị bắt được cùng lắm thì phạt tiền, mạng người quan trọng hơn.”

Tô Hòa Nịnh gật gật đầu.

Rất nhanh, đoàn người đã tới ga tàu hỏa, chuẩn bị phân công nhau hành động.

Bên ngoài ga tàu hỏa cũ xưa, một đám người còn chưa đi vào sảnh chờ, mọi người ngồi xổm trên mặt đất hoặc là ngồi trên túi hành lý.

Những hành khách mang theo trẻ con thì cẩn thận hơn so với những người khác, họ luôn nhìn chằm chằm vào đứa bé, sợ một phút lơ là đứa bé liền bị bắt cóc.

Bên trong sảnh chờ lại càng hỗn loạn hơn, chật cứng người, nằm nghiêng ngã, còn có nằm ở trên mặt đất, hoàn cảnh ồn ào hoàn toàn trái ngược với những người đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phong cách của nhóm người Tô Hòa Nịnh rõ ràng rất khác người, khi bọn họ vừa tiến vào, không ít người đã quay đầu lại nhìn bọn họ.

Đặc biệt là Tô Hòa Nịnh, đẹp đến mức làm người ta nhịn không được muốn nhìn nhiều thêm một cái.

Tạ Niên Cảnh giữ chặt tay Tô Hòa Nịnh, không để cô tách ra khỏi anh.

Tô Hòa Nịnh ở trong lòng yên lặng dò hỏi “Tiểu Ngọc”, muốn nhìn một chút liệu có thể biết được vị trí cụ thể của Triệu Như Phàm hay không.

Nhưng ngọc bội hình rồng này giống như là đang ngủ, một chút phản ứng cũng không có.

Tô Hòa Nịnh lo lắng muốn chết, cô và Tạ Niên Cảnh gian nan đi tìm một vòng trong đám người này nhưng không nhìn thấy ai khả nghi.

Tô Hòa Nịnh nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ là đã giấu Phàm Phàm vào trong túi hành lý?”

Chỉ nghĩ đến thôi cô đã thấy thật khủng khϊếp, nhưng những người cực kỳ hung ác này thật sự có thể làm được..

Ánh mắt của Tạ Niên Cảnh cũng trầm xuống.

Khi hai người đang tìm kiếm lần thứ hai, ngọc bội trong lòng ngực Tô Hòa Nịnh lại bắt đầu nóng lên.

Tô Hòa Nịnh lập tức nói: “Dừng lại! Là ở chỗ này!”

Lúc này vừa đúng lúc nhóm người trưởng thôn tìm kiếm không có kết quả cũng trở về hội hợp với bọn họ.

Tô Hòa Nịnh dùng ánh mắt ra hiệu cho trưởng thôn, ông nhìn thấy lập tức hiểu ý của cô.

Nhóm người trưởng thôn giả vờ hỏi về thời gian tàu hỏa chạy, sau khi Tô Hòa Nịnh xác định mục tiêu rõ ràng, cuối cùng cô cũng có manh mối.

Người đàn ông ngồi trên mặt đất ở phía trước đang ôm một người phụ nữ trong lòng, đầu tựa đầu mà ngủ.

Xung quanh bọn họ có một nhóm người đang đứng nói chuyện về đề tài gì đó, rõ ràng là rất vui.

Người "phụ nữ" kia mang một cái khăn trùm đầu, quần áo trên người sớm đã không còn là chiếc áo khoác màu xanh biếc của Triệu Như Phàm mà thay vào đó là một bộ quần áo hoa rực rỡ.

Thoạt nhìn rất bắt mắt, không hề có ý che dấu.

Tô Hòa Nịnh không xác định được những người xung quanh bọn họ có phải là đồng phạm hay không.

Ngắn ngủn hai phút, cô và Tạ Niên Cảnh nhỏ giọng thảo luận biện pháp đối phó.

Nhóm người trưởng thôn bên này đã hỏi được thời gian chuyến tàu tiếp theo sẽ khởi hành và ra hiệu cho Tô Hòa Nịnh.

【 còn có nửa giờ. 】

Nhóm người trưởng thôn ở trong sảnh chờ nhìn chắm chằm, Tô Hòa Nịnh và Tạ Niên Cảnh lập tức đi đến đồn công an bên cạnh ga tàu hỏa.

Lúc này đang trong giai đoạn áp đặt pháp lý nghiêm ngặt. Việc bắt cóc, buôn bán phụ nữ và trẻ em là tội ác nghiêm trọng.

Rất nhanh, các cảnh sát mặc thường phục đã tiến vào sảnh chờ, trong chớp mắt dung nhập vào trong đám người, Tô Hòa Nịnh cũng không phân biệt được ai là ai.

Nhóm người trưởng thôn nhận được hồi đáp, lúc này tâm trạng căng thẳng mới tạm thời được thả lỏng.

Tô Hòa Nịnh và Tạ Niên Cảnh đúng lúc đứng bên cạnh cửa soát vé. Lúc này gần tới thời gian xe lửa đến trạm.

Tô Hòa Nịnh ngừng thở, dùng tầm mắt thật cẩn thận kiểm tra sự an toàn của Triệu Như Phàm.

Nhưng khi cô nhìn vào trong đám người, cô đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn!