Chương 9: Gia Đình Ấm Áp

Sợ Lục Kiều đói bụng, động tác của Biên Lệ Phương rất nhanh, không bao lâu sau đã bưng ra một chén trứng nấu nước đường đỏ với long nhãn, đồ ăn trên bàn cũng được xào lại một lần nữa với muối và ớt, lại xào thêm món trứng xào hành tây, cuối cùng Diệp Quân Sơn bưng ra một đĩa cá nhỏ chiên giòn.

Lúc Lục Kiều đến, ở dưới lầu đã có người phát hiện nên hàng xóm tầng này đều biết Diệp gia có khách tới thăm, hộ gia đình ở sát vách nhà Biên Lệ Phương có quan hệ không tồi, còn bưng một chén xương sườn hầm bắp sang góp thêm cho bữa tối.

Cả gia đình lại bắt đầu ăn tối.

Lúc ăn cơm, Lục Kiều cho rằng cả nhà dì cả sẽ hỏi cô tại sao lại đột nhiên tới đây, không ngờ không một ai hỏi.

Trên bàn cơm chỉ có Biên Lệ Phương và Diệp Quân Sơn thay phiên nhau gắp thức ăn cho cô, bảo cô ăn nhiều một chút, còn có Diệp Tiểu Tuấn đang trầm mê vào món cá nhỏ chiên giòn, còn hồ hởi nói ngày mai sẽ tiếp tục đi bắt cá nhỏ, trong lòng Lục Kiều tự nhiên thấy ấm áp đến lạ, toàn thân đều thả lỏng.

Ít nhất vào giờ khắc này, cô không muốn nhắc tới Lục Chính Hải và Biên Lệ Lan.

Mùa hè nóng, tòa nhà ký túc xá phơi nắng cả buổi chiều càng nóng hơn, Diệp gia chỉ có một cái quạt điện để ở nhà chính. Sau một bữa cơm, tất cả mọi người đều ướt đẫm mồ hôi.

Ăn cơm và dọn dẹp bàn xong, cả nhà ngồi vây quanh quạt điện, tay cầm quạt lá phe phẩy không ngừng.

Lục Kiều cầm lấy túi lớn cô mang tới, lấy ra mấy món đồ mà trước đó vài ngày cô đã đi trung tâm thương mại để mua cho Biên Lệ Phương.

“Dì cả, con mua cho dì chút đồ.”

"Đây là giày cho dượng, một đôi giày da, một đôi dép da, dì cả đây là của dì, đây là cho Tiểu Tuấn và Ny Ny, đây là cho anh cả của con..."



Lục Kiều mua tặng phần lớn là quần áo giày dép, Biên Lệ Phương và Diệp Quân Sơn không nỡ mua mấy thứ này, còn có hai chiếc đồng hồ điện tử tặng cho Diệp Tiểu Tuấn và Diệp Ny.

Lục Kiều đời trước thân với gia đình dì cả nhất, đã tặng quà cho bọn họ mấy chục năm nên đương nhiên hiểu rất rõ sở thích của mỗi người.

Diệp Tiểu Tuấn cực kỳ thích chiếc đồng hồ điện tử Lục Kiều mua cho, cậu lập tức đeo lên tay, lại đem quần áo và giày ôm vào trong ngực, vui vẻ kêu lên:

“A chị Kiều Kiều, em yêu chị chết mất! Em đã ước có một chiếc đồng hồ điện tử như thế này từ lâu rồi, còn có quần ống loe và áo sơ mi nữa chứ, ngầu ơi là ngầu, lát nữa em tắm rửa xong sẽ mặc vào cho mọi người xem!”

Lục Kiều thấy cậu thích cũng rất vui vẻ, cong môi cười, "Con có mua thuốc cho anh cả, lần này con tìm được một lão trung y rất lợi hại, ông ấy nói chân anh cả còn có hy vọng, chờ anh cả trở về uống thử hai phần thuốc xem sao..."

Khi Lục Kiều còn nhỏ, bởi vì là con gái nên không được ông bà nội và Lục Chính Hải thích, Biên Lệ Lan lại không muốn chăm con chỉ lo làm việc, liền ném cô cho Biên Lệ Phương chăm sóc.

Khi đó Diệp Lĩnh tám tuổi, chỉ có một em gái là Lục Kiều nên mỗi ngày đều che chở cô như một báu vật, đến khi Lục Kiều sáu tuổi phải trở về Hải thị học tập, Diệp Lĩnh mười mấy tuổi còn khóc lóc đuổi theo xe lửa, thề sớm muộn gì cũng phải đến Hải thị đón em gái về, cho nên Lục Kiều từ nhỏ đã rất thân với Diệp Lĩnh.

Năm năm trước, nhà máy sản xuất đồ nội thất nơi Diệp Lĩnh làm việc bị hỏa hoạn, anh vì cứu hỏa mà bị xà nhà đập trúng, lại thêm quá trình phẫu thuật không thành công dẫn đến chân bị thọt, về sau Lục Kiều vẫn luôn tìm kiếm bác sĩ khắp nơi để chữa cho Diệp Lĩnh.

Việc này Biên Lệ Phương và Diệp Quân Sơn đều biết, trong lòng càng thương Lục Kiều.

“Ngày mai dì sẽ gọi điện thoại cho anh cả con, nó mà biết con đến thăm chắc chắn sẽ rất vui.”