Chương 10: Đi Tìm Anh

Biên Lệ Phương vui mừng nói, lại nhìn đống quà kia, nhịn không được đau lòng xót của:

"Nha đầu con, lần sau lại đây đừng mua đồ nữa, những thứ này chúng ta đều có rồi mà!"

"Mọi người có là do mọi người mua, còn con mua là tấm lòng của con nha.” Lục Kiều cười đáp.

Biên Lệ Phương muốn nói gì đó, nhưng nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Lục Kiều, lời bà đến bên miệng lại không nỡ nói ra, thầm nghĩ về sau làm sao bù lại tiền tiêu dùng cho đứa nhỏ này.

Diệp Quân Sơn vui tươi hớn hở, ông nhìn Lục Kiều ôn hòa nói:

“Kiều Kiều đừng lo lắng gì, nếu đã đến đây thì ở lại nghỉ hè đi.”

"Hôm nay đã muộn, ngồi xe lửa cũng vất vả, con sớm rửa mặt nghỉ ngơi, ngày mai bảo Tiểu Tuấn dẫn con đi dạo phố chơi một chút, qua hai ngày nữa dì dượng được nghỉ sẽ dẫn con đi chơi mấy chỗ xa hơn."

Đời trước Lục Kiều ở bên này bảy năm, sau đó Cố Ngộ không còn, khi cô nhớ anh cũng sẽ đến Dư Ký đi dạo, tưởng tượng xem lúc anh còn trẻ sống như thế nào.

Cô hiểu rõ Dư Ký đến mức không thể hiểu rõ hơn nữa, cô đã tận mắt chứng kiến và tham dự vào quá trình thay đổi nghiêng trời lệch đất của Dư Ký trong suốt ba mươi năm.

Có điều lúc này cô tới tìm Cố Ngộ, quả thật phải đi lòng vòng một chút.

Lục Kiều gật đầu đồng ý: "Vâng ạ.”



Đêm khuya, Biên Lệ Phương và Diệp Quân Sơn ngày mai còn phải đi làm, nói đơn giản vài câu xong cả nhà luân phiên đi rửa mặt đánh răng rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhà Diệp gia không lớn, tổng cộng bảy mươi mét vuông, năm ngoái trong nhà xưởng cho phép cải tạo khu nhà cũ ký túc xá, Diệp Quân Sơn mời người đến xây riêng phòng bếp rồi chia lại bố cục phòng trong nhà, phân thành ba phòng ngủ.



Hiện nay Diệp Quân Sơn và Biên Lệ Phương ở phòng ngủ lớn, hai anh em Diệp Lĩnh và Diệp Tiểu Tuấn ở phòng ngủ trung bình, gian phòng ngủ nhỏ nhất cho Diệp Ny, chỉ có chừng mười mét vuông, bên trong đặt một tủ quần áo và một cái giường sắt, kệ đầu giường chất đống rất nhiều đồ lặt vặt.

Lục Kiều tới liền ngủ trong phòng của Diệp Ny.

Trời nóng, phòng ngủ nhỏ chỉ mở một cánh cửa sổ lại càng thêm nóng, cho dù Diệp Quân Sơn đã mang cái quạt duy nhất trong nhà chuyển đến phòng ngủ nhỏ cho Lục Kiều nhưng vẫn không thổi tan được cái nóng hầm hập bên trong.

Lục Kiều đời trước đã quen ngủ trên giường mềm suốt hai mươi năm, khi trọng sinh trở về Hải thị nửa tháng nay cũng ngủ trên nệm cao su đang thịnh hành nhất thời bây giờ, đột nhiên phải nằm ngủ trên loại giường sắt này khiến cô không quen.

Một đêm không ngủ, hơn nữa trong lòng còn lo lắng không thôi, ngày hôm sau trời vừa sáng Lục Kiều đã dậy.

Biên Lệ Phương đi làm sớm, chưa đến bảy giờ đã phải đến nhà máy điểm danh, bà nấu cháo và nướng bánh xong, điểm tâm cũng không kịp ăn, chỉ nói đơn giản vài câu với Lục Kiều đã vội vàng đi.

Thời gian làm việc của Diệp Quân Sơn muộn hơn một chút, ông cùng Lục Kiều ăn điểm tâm rồi gọi Diệp Tiểu Tuấn đang ngủ nướng dậy, cho Lục Kiều tiền đi chơi, còn lo lắng dặn dò cẩn thận một phen. Chờ hai đứa nhỏ liên tục cam đoan ông mới yên tâm đi làm.

“Chị Kiều Kiều, hôm nay chị muốn đi đâu chơi?”

Diệp Tiểu Tuấn thuộc loại cú đêm, ngày ngủ đêm thức, hắn đi nhà vệ sinh rửa mặt rồi quay lại, vừa ngáp vừa hỏi Lục Kiều.

"Đi khu Thị Tâm Kiều đi, tối hôm qua trên đường tới đây chị đi ngang qua đó, thấy Thị Tâm Kiều đã thay đổi nhiều so với lúc trước, lâu rồi không đến đó chơi.”

Lục Kiều vừa mới chải đầu, thay quần áo xong đi ra, trên tay còn bôi chút kem dưỡng ẩm.

Cô cẩn thận nghĩ, thím hai và dì cả mặc dù làm cùng một nhà máy nhưng cô không biết cụ thể thím hai hiện tại đang làm công việc gì, ở khu nào.

Cô vừa mới tới, ký túc xá người nhiều nên thị phi cũng nhiều, tùy tiện đi hỏi thăm có khi chưa được nửa ngày đã có tin đồn linh tinh truyền ra.