Chương 14: Người có phúc đã tính là gì, nhà ông chính là thần… 2

Về phần Lạc Xuân Mai thì không giống, cô ta là người có phúc, đi học đọc sách thì có ích, tương lai nhất định có thể gả cao, nhà mẹ đẻ cũng được thơm lây.

Nói chắc chắn như vậy cứ như là ăn chắc nhà chồng tương lại vậy, cái tật gì thế không biết.

“Anh sẽ nghĩ cách, dù có phải vay tiền cũng phải chu cấp cho Tiểu Di đi học.”

Đối xử không công bằng như vậy, còn muốn vợ chồng bọn họ liều sống liều chết làm việc, hy sinh vì cái nhà này, dựa vào cái gì chứ?

Ngô Tiểu Thanh cau mày, ai chịu cho bọn họ vay tiền được? Mọi người đều biết trong tay bọn họ không có tiền, không trả nổi.

“Nếu có thể ở riêng thì tốt.”

Lạc Quốc Vinh cũng muốn ở riêng, tiền nằm trong tay chính mình, muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế đó, nhưng mà… rất khó.

Lạc Di yên lặng nghe cha mẹ trò chuyện, hoàn toàn hiểu được tình cảnh của nhà mình. Bác cả là đội trưởng, là chuyện tốt cũng là chuyện xấu. Chuyện tốt là không ai dám bắt nạt, chuyện xấu là, quyền lên tiếng hoàn toàn nằm trong tay nhà bác cả và bà cụ.

Được thôi, Lạc Di lập một nhiệm vụ thiết yếu: trước tiên kiếm chút tiền, tích lũy chút vốn liếng.

Nhiệm vụ thứ yếu: thuận lợi đi học.

Sáng sớm bốn bề yên tĩnh, tất cả mọi người đang ngủ bù, phòng bếp trống rỗng, không có cái gì cả, tất cả gạo đường dầu muối đều khóa trong phòng của bà cụ.

Không ai hiểu mẹ bằng con, Lạc Quốc Vinh liếc mắt, biết là bà cụ cố ý!

Ông sờ lên cái bụng rỗng, nhìn sắc mặt vợ con uể oải, sau đó quay người đi ra ngoài: “Anh đi vay thầy thuốc Lý mấy củ khoai lang, lót dạ trước một chút.”

Nhận sai với bà cụ là chuyện không thể nào. Một khi đã cúi đầu thì người nhà ông sẽ sống càng khó khăn hơn.

Lạc Di giật mình, nhanh chóng đuổi theo: “Cha, chờ con với, con đi nữa.”

Khi Lạc Quốc Vinh đến phòng y tế thì thầy thuốc Lý đã đến, đang ôm một quyển sách xem không rời mắt.

“Khụ khụ.”

Thầy thuốc họ Lý, nhìn thấy là cha con bọn họ đến thì khóe miệng giật giật: “Sao anh lại đến đây? Đường đỏ không thể lấy thêm được nữa đâu.”

“Cho tôi vay bốn củ khoai lang trước đi, tối nay sẽ trả lại.”

thầy thuốc Lý nhìn thoáng qua với vẻ đồng tình, chỉ vào góc chỗ để cái hốt rác, để ông tự lấy.

Lạc Quốc Vinh cũng không khách sáo với ông ấy, dạo này vay tiền thì khó, nhưng mà vay mấy củ khoai lang thì không khó.

Lạc Di cười tủm tỉm đi đến trước mặt thầy thuốc Lý, mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm quyển sách trong tay ông ta, là một quyển sách trung y.