Chương 13: Người có phúc đã tính là gì, nhà ông chính là thần…

Ai mà ngờ vì vậy mà trời xui đất khiến thoát được một kiếp, không phải bị xử tội, chỉ có thể nói là sự đời khó liệu.

Trước lúc bà phát hiện không hợp lý thì quyết định nhanh chóng gả vào nhà họ Lạc mấy đời là nông dân nghèo, nhờ sự che chở của nhà họ Lạc, sống một cuộc sống nhà nông bần hàn, cũng tránh được nguy hiểm.

Những năm này sống không tốt không tệ, mẹ chồng chán ghét, người nhà chồng khinh bỉ, người trong thôn bài xích bà, nhưng mà Lạc Quốc Vinh đối xử với bà rất tốt, có miếng ăn thì chia cho bà một nửa, bà bình an sống tiếp là được, còn cầu cái gì nữa?

Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ gầy trơ xương của con trai và con gái thì không nhìn được mà chua xót trong lòng.

Lạc Quốc Vinh là người qua loa, không chú ý đến cảm xúc của vợ mình, ông ôm con trai vào lòng xoa nhẹ: “Cha sẽ cố gắng để các con có một cuộc sống tốt.”

“Cha tốt quá, cha tuyệt quá.” Miệng nhóc con như bôi mật, nói chuyện rất ngọt.

Không khí trong gian phòng nhỏ rất hòa thuận vui vẻ, ấm áp thắm thiết, Lạc Di tựa trên đầu vai Ngô Tiểu Thanh, trong mắt đều là ý cười, tuy nghèo nhưng mà có người nhà như thế này thì cô rất thích.

Ngô Tiểu Thanh sờ sờ mái tóc mềm mượt của con gái, nhẹ nhàng nói: “Quốc Vinh, Tiểu Di đã mười tuổi rồi, nếu không đi học nữa thì sẽ chậm mất.”

Có nghèo cũng không thể nghèo giáo dục được, bất kể nam nữ gì cũng phải đi học.

Nhưng mà trong nhà họ Lạc, chỉ có con trai là được đi học, số tiền không nhiều lắm trong nhà đều dùng trên người con trai.

Đương nhiên, Lạc Xuân Mai luôn luôn là ngoại lệ, cô ta lớn tuổi nhất, đang học lớp chín ở công xã, chỉ cần cô ta muốn học tiếp thì trong nhà có đập nồi bán sắt cũng muốn chu cấp cho cô ta đi học.

Về phần cháu đích tôn của nhà họ Lạc thì nói muốn tranh cho thằng bé một suất sinh viên công nông binh, cái này tư tưởng rất cứng nhắc, yêu cầu gia đình có bối cảnh trong sạch, biểu hiện tốt, thanh danh tốt, cho nên nhà họ Lạc rất chú ý đến phương diện này.

Ba đứa con nhà anh cả, con trai nhà anh hai, cung cấp cho bốn đứa bé này đi học đã móc rỗng cái nhà vốn đã nghèo rớt mồng tơi này.

Lạc Quốc Vinh khẽ thở dài một hơi, ông đã từng đề cập đến không chỉ một lần, nhưng mà lần nào cũng bị bà cụ từ chối, nói cái gì mà con gái đi học cũng chỉ được hời cho người ngoài, ở nhà mẹ đẻ làm nhiều việc chút mới là việc nên làm.