Chương 15: Người có phúc đã tính là gì, nhà ông chính là thần… 3

“Bác Lý, cháu có thể xem một tý được không ạ?”

thầy thuốc Lý nhìn vẻ mặt khát vọng của cô, trong lòng khẽ thở dài một hơi, đứa nhỏ này muốn đi học đây mà, đáng tiếc.

Ông ấy âm thầm đưa sách đến, Lạc Di mở ra xem, bên trong giới thiệu dược liệu, tranh và chữ phối hợp với nhau, sinh động như thật.

Lạc Di ra vẻ ngây thơ chỉ vào một cây cỏ thuốc: “Bác Lý ơi, đây là cái gì vậy ạ?”

“Cỏ xa tiền, có tác dụng thanh nhiệt và làm sáng mắt.”

“Cái này thì sao ạ?”

“Cây thanh hao, có tác dụng thanh nhiệt giải nóng, dừng cơn ngứa.”

“Cái này thì sao ạ?”

“Trọng lâu, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng giảm đau, có thể sử dụng như thuốc hạ sốt.”

Nói một hồi, thầy thuốc Lý kinh ngạc phát hiện Lạc Di đã nhìn thấy là sẽ không quên, dược thảo có vẻ ngoài giống nhau mà người bình thường không phân biệt được thì cô lại nói không hề sai chút nào.

Thế thì cũng thần kỳ quá đi mất.

Ông ấy không khỏi kích động reo lên: “Quốc Vinh, Tiểu Di nhà ông thông minh quá, tư chất như vậy rất hiếm có, nhất định phải cho con bé đi học.”

Lạc Quốc Vinh cũng sợ ngây người, con gái của ông trâu bò như vậy sao? Không phải chứ?

“Thông minh giống mẹ con bé!”

Nhà họ Lạc không có gen học giỏi, thành tích của mấy đứa cháu trai cháu gái rất bình thường, nhưng mà nhà họ Ngô thì không giống, có cả tú tài.

Đi học, nhất định phải đi học!

Nhưng mà vấn đề là, tiền đâu ra? Một đồng tiến cũng ép chết được một người anh hùng. Đưa tay đòi tiền từ bà cụ thì nghĩ cũng đừng nghĩ.

Lạc Di mím mím môi, có chút căng thẳng hỏi: “Bác Lý ơi, trên núi gần đây cũng có thảo dược phải không ạ? Có thể bán lấy tiền không?”

“Được chứ, tất nhiên là được rồi.”

Thầy thuốc Lý theo học một thầy thuốc trung y mấy năm, trị đau đầu sốt cảm thì không có vấn đề gì, nhưng mà cao siêu hơn thì lại không được: “Nhưng mà người bình thường không phân biệt được cỏ dại với thảo dược khác nhau nên cũng không ai lên núi đào.”

Hai mắt Lạc Quốc Vinh sáng lên, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, theo bản năng nhìn về phía con gái.

Hai cha con liếc nhau, xác nhận qua ánh mắt, nghĩ rằng cùng nhau đi, cứ làm như thế đi!

Trước khi đi, Lạc Quốc Vinh cưỡng ép mượn sách đi, sau khi cả nhà ăn xong một bữa khoai lang luộc thì đeo giỏ trúc lên núi. Lạc Nhiên tuổi còn quá nhỏ, Ngô Tiểu Thanh ở nhà với nó, bà cũng không leo núi được.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3