Chương 2: Hẻm Ngô Đồng

Chương 2: Hẻm Ngô Đồng

Thủy Lang theo Châu Quang Hách đi qua con phố trồng đầy cây ngô đồng, rẽ một khúc thì thấy một vòm cửa, trên viết ba chữ "Hẻm Ngô Đồng" bằng chữ trắng nền đen, bên phải chính giữa treo một tấm bảng ghi đường Phục Mậu 99 từ số 1~36.

Cổng lớn bằng gỗ đen có chạm trổ hoa văn được mở toang, hai người đi vào, bên trong là những căn nhà ba tầng mái dốc có sân phơi bằng xi măng, là những căn nhà phố mới kiểu Pháp, trước cửa là sân trong, sau cửa là bếp nhỏ.

Thủy Lang từng sống trong cảnh khó khăn, đã từng ở trong một căn nhà đại loại thế này, nên không lạ gì với những con ngõ tương tự.

Đi sâu vào trong, những mầm cây mọc từ hạt dưa nằm trong khe nứt của nền xi măng trong con ngõ, những cây cỏ mọc lên từ kẽ gạch, xanh tươi khiến đôi mắt Thủy Lang sáng lên.

Nếu không phải mới ăn một bát sữa mặn, hai cái quẩy, một cái bánh ngọt, cộng thêm nửa bát mì thịt băm dưa muối, cô chắc chắn sẽ nhổ cây dưa non và cỏ dại này ra ăn.

Người thành phố thực sự sống rất sung túc, hoàn toàn không coi trọng hai thứ này, nhưng nếu đặt ở vùng đất hoang dã phương Bắc thì đó là báu vật mà hàng trăm người tranh nhau.

Thủy Lang ghi nhớ địa điểm đó, định bụng sau bữa trưa sẽ quay lại nhổ, lúc đó hái ăn là tươi nhất!

Thủy Lang đang suy nghĩ về hương vị của cỏ dại thì phát hiện người bên cạnh dừng lại, quay đầu lại nhìn, anh nhíu mày, sau đó thay đổi hướng đi, đi vào ngõ bên phải.

"Quang Hách đến rồi, mau đi khuyên đi, chú của cậu sắp đánh chết Tiểu A Mao rồi!"

Ngõ bên phải đông nghịt người, tiếng thét chói tai của một đứa trẻ vang lên từ cửa trước của ngôi nhà đầu tiên, kèm theo tiếng khóc của một người phụ nữ.

Châu Quang Hách quay đầu vẫy tay với Thủy Lang, đợi người đến gần rồi nói: "Em ở đây đợi tôi."

Thủy Lang gật gật đầu, nhìn người đàn ông đẩy đám người đi vào.

Trong trí nhớ của nguyên chủ không có nhiều ký ức với người đàn ông này, vả lại trước khi xuống nông thôn, hai người cũng chưa từng gặp mặt, chỉ nhớ anh là nhân vật làm mưa làm gió ở trường học.

Lần đầu tiên chính thức gặp mặt là năm mười ba tuổi, năm ấy mẹ cô gặp chuyện không may, một buổi tối trước khi anh rời đi, mẹ đã đưa cô cùng một rương vàng thỏi đến nhà vị hôn phu, vội vội vàng vàng nhắc tới hôn ước. Nói rằng có thể sắp xếp cho Thủy Lang và vị hôn phu cùng đến Cửu Long Hương Cảng để học, đã có đầy đủ tài sản và quan hệ, đảm bảo hai người bình an.

Đêm đó cả nhà vị hôn phu không đồng ý, ngày hôm sau cửa lớn nhà họ Trâu đóng chặt không mở. Sau khi mẹ bị đưa đi thì phái người cảnh cáo Thủy Lang, không được truyền tin linh tinh về hôn sự.

Trở mặt không nhận người, một rương vàng cũng không đưa về.

Cụ thể nhà họ Trâu làm nghề gì, Thủy Lang cũng không rõ lắm, nhưng lúc ấy có thể đính hôn với Thủy Lang thì chắc bối cảnh cũng không phải dạng bình thường. Tuy rằng những thứ này không liên quan đến cô, nhưng đối với yêu cầu kết hôn là phải đến nhìn tận mắt của Châu Quang Hách, đáy lòng vẫn rất tò mò.

Lúc này không có nghe theo lời nói vừa rồi của anh đứng yên tại chỗ, mà đi về phía trước có đám người chen chúc, đi tới trước cửa nhà số 18.

Người đầu tiên nhìn thấy, đã dọa Thủy Lang giật cả mình.

Đó là một người phụ nữ quỳ rạp trên mặt đất, đầu bù tóc rối, nửa người trên mặc một chiếc áo bông có đầy miếng vá ố vàng, một đôi tay gầy trơ xương, với những vết sẹo nứt nẻ. Vết sẹo nứt nẻ trên ngón giữa giống như là bị rách, đang đẫm máu đỏ tươi, tay như móng gà ác bò trên mặt đất.

Thủy Lang chớp chớp mắt, xác định người phụ nữ trước mắt thật sự là đang bò, bò mà không có hai chân!

Ống quần dưới mông trống rỗng!

Hai chân từ đùi trở xuống đều trống rỗng!

“Đừng đánh nữa!” Một bà cụ lảo đảo ngăn cản người đàn ông trung niên cao lớn.

Tuy nhiên không có tác dụng gì.

Người đàn ông trung niên lại cầm cây chổi lông gà, đuổi đánh cậu bé đang chạy chân trần, liên tiếp không ngần ngại mà đánh lên đầu, mặt, cổ của cậu bé. Nhìn thấy mọi người kinh hãi, đây không phải là dọa dẫm bình thường, giống như thực sự tức giận xuống tay.

"Lưu Khúc, đây là con trai ruột của ông, không thể đánh như vậy!"

"Lưu Khúc làm cậu đúng là không chê vào đâu được, bình thường vợ chồng cưng chiều Tiểu A Mao trong lòng bàn tay, lần này lại vì một cô gái ngoại tỉnh mà đánh Tiểu A Mao thành ra như vậy."

"Đó là vì Tiểu A Mao không hiểu chuyện, dù nó còn bé cũng là bậc đàn anh của mấy con nhóc kia, sao có thể giành trứng với một cô bé chứ."

"Nói bậy nói bạ gì vậy! Từ lúc sinh ra Tiểu A Mao chưa bao giờ thiếu trứng, rõ ràng là ba của nợ dưới quê lên, cướp trứng của Tiểu A Mao."

"Nói gì thì nói, Châu Hủy đã như vậy rồi, mấy người không thấy thương xót à!”

Nhắc đến Châu Hủy, đám người đang bênh vực đồng loạt im lặng, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nằm sấp trên mặt đất, mất đi đôi chân.

Thủy Lang nhìn thấy Châu Quang Hách bế người phụ nữ lên, đặt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đồng thời cũng nhìn rõ được khuôn mặt của người phụ nữ. Đó là một khuôn mặt chỉ cần nhìn một cái là biết đã phải chịu đựng sự dày vò, là sự dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, từ làn da ở cổ có thể nhìn ra, cô ấy còn rất trẻ, chỉ khoảng đầu ba mươi tuổi.

Cô ấy liên tục đẩy Châu Quang Hách, ra hiệu cho anh đi ngăn cản người cậu đang đuổi đánh.

Châu Quang Hách đưa tay phải giữ đầu cậu bé lại, giọng điệu không nóng không lạnh nói: “Cậu, có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông trung niên mặt đầy phẫn nộ: “Quang Hách, cháu tránh ra, hôm nay cậu nhất định phải đánh chết thứ không biết điều này!”

“Anh hai! Trước đây em ăn trứng đều không sao, chỉ từ khi con nhỏ đó tới, mỗi lần em ăn trứng là chalại đánh em!” Tiểu A Mao đột nhiên lao ra, một tay đẩy đứa em gái nhỏ nhất đang đi đến bên cạnh người phụ nữ không có chân ngã xuống đất: “Em ghét nó! Anh hai mau đưa nó đi chỗ khác đi!”

Cây chổi lông gà lại quất vào đầu Tiểu A Mao, vang một tiếng "bốp" , khiến người ta giật mình thon thót. Thủy Lăng thấy tay người cậu này cũng run rẩy theo, ngay giây tiếp theo, một tiếng thét từ bên ngoài vọng vào: “Lưu Khúc! Hôm nay tôi sẽ đấu với ông, kẻ ăn cháo đá bát!"

Một thân hình to béo lao vào nhà, hai cánh tay vung lên cào cấu, chẳng mấy chốc đã cào rách mặt người đàn ông trung niên: “Ai cho ông vì mấy người họ hàng bên ngoài mà động tay động chân với con trai tôi! Ông là kẻ sắt đá, đã bị hồ ly tinh xúi giục, hôm nay vì con trai, tôi sẽ sống chết với ông!"

"Bà đang nói bậy gì đó!" Lưu Khúc vung tay tát vào mặt người phụ nữ.

Còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Tiểu A Mao lao tới, dùng đầu húc ngã ông ta xuống đất: “Không được đánh mẹ!"

"Không sống nổi nữa! Ông điên rồi, vì người ngoài mà đánh cả con trai lẫn vợ!" Người phụ nữ khóc lóc thảm thiết: “Mọi người trong xóm xem xét giùm đi, phải sống thế nào bây giờ!"

"Lưu Khúc thật quá đáng!"

"Đúng vậy, sao có thể đối xử với người trong nhà như vậy."

"Thường ngày đánh đập thằng bé cũng thôi đi, vậy mà còn đánh cả vợ, thật là không thể để những người họ hàng nghèo đói kia chuyển đến ở."

"Còn cách nào đâu, dù là họ hàng nghèo đói hay là của nợ, cũng là mẹ ông ấy đón về."

"Bà Tống đúng là càng già càng hồ đồ, đón đứa cháu gái không gặp mặt nhiều năm về, khiến gia đình con trai không yên ổn."

“Đúng vậy, giúp đỡ cũng phải phân biệt họ hàng gần xa, dù cháu gái có đáng thương thì cũng không thể phá hỏng cuộc sống của con trai.”

Cảnh ngộ của mợ và Tiểu A Mao khiến cho quần chúng vây xem đồng tình, ánh mắt khiển trách nhìn về phía bà cụ muốn ôm Tiểu A Mao, lại bị Tiểu A Mao hất cánh tay ra.

Châu Quang Hách đột nhiên nghiêng người chắn ở trước người bà cụ, ngăn cách với ánh nhìn của người ngoài, cúi đầu hỏi: "Bà ngoại, không phải hôm trước cháu đã đón chị cả về rồi à? Sao lại về bên bà rồi?”

Bà cụ rưng rưng nước mắt lắc đầu: “Hai vợ chồng Phục Hưng nói là muốn đến nông thôn làm việc, sáng sớm đã đưa tới.”

Trong mắt Châu Quang Hách hơi lộ vẻ tức giận, rất nhanh đã khôi phục như bình thường, quay đầu nói với cả nhà đang lăn lê cùng nhau, không ngừng đánh chửi khóc rống: "Cậu mợ, cháu sẽ đón chị cả về, sau này chị cả sẽ không xuất hiện làm phiền mọi người nữa đâu.”

Thủy Lang rõ ràng nhìn thấy động tác của ba người kia chậm lại, tiếng khóc rống nhỏ đi, ngay sau đó bên ngoài lại truyền đến một giọng nói: “Em trai, đừng nói lung tung.”

Mọi người đi tìm hướng phát ra giọng nói, tránh đường cho một nam một nữ đi tới. Độ tuổi ước chừng hơn ba mươi tuổi, quần áo có phần chỉnh tề đẹp đẽ, áo sơ mi và quần đều là loại đắt hàng, bên ngoài còn mặc áo lông cừu đắt tiền, trên tay cầm áo khoác đặt may.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ!!!]