Chương 1: Đồng chí họ Trâu

Chương 1: Đồng chí họ Trâu

Tiếng phát thanh của trạm Thượng Hải vang lên, tiếng xe lửa “lạch cạch” dần chậm lại.

Thủy Lang giật mình, không kịp lau nước miếng, lập tức bám cửa sổ xe nhìn ra ngoài.

Đám người đón xe trên sân ga đuổi theo cửa xe đi về phía trước, trên mặt hiện đầy vẻ vui vẻ và chờ đợi. Ai cũng mặc áo vải màu xanh, cùng áo sơ mi trắng, ăn mặc không có gì khác với thanh niên trí thức vùng hoang dã phương Bắc, nhưng độ sạch sẽ của quần áo và diện mạo tinh thần lại hoàn toàn không giống nhau. Dù sao cũng là người thành phố ăn sung mặc sướиɠ.

Thủy Lang rất nhanh chú ý đến một người đàn ông cực kỳ dễ thấy, dáng người của anh rất cao, so với trạm trưởng đứng ở trên bục phất cờ xanh còn cao hơn một đoạn. Bảng tên của trạm số một đổ bóng xuống che khuất nửa bên mặt anh, phác họa đường nét rõ ràng, quanh thân tự mang theo một loại cảm giác yên tĩnh, vô thức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

“Gặp người ấy là như thể ánh mặt trời bắn ra bốn phía, hơi thở nam tính bộc phát, chuẩn chỉnh là vị hôn phu của cô chứ không sai vào đâu được!”

Trái tim Thủy Lang đã thấp thỏm mấy ngày mấy đêm cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh, thu nửa người đang nhoài ra ngoài cửa sổ về lại.

Bởi vì ánh mắt chăm chú của anh, tiết kiệm được thời gian tìm người như mò kim đáy bể, xách túi đan màu lam bên chân lên, rồi yên lặng chờ xuống xe.

Những người đang nằm thẳng dưới ghế lần lượt bò ra ngoài, làn xe vốn đã chật như nêm cối càng thêm chật chội, chật chội đến mức có thể kẹp chết muỗi.

Xe lửa chạy bốn ngày ba đêm, đã khiến kiên nhẫn của Thủy Lang tiêu tan hết, mắt thấy từng đợt sóng bởi vì tranh nhau xuống xe, tranh nhau lấy hành lý làm cho hiện trường va chạm trở nên ầm ĩ, lúc này cô lập tức từ bỏ ý định chậm rãi xếp hàng từ cửa xe xuống xe.

Đem túi lớn màu lam nhét mạnh ra ngoài cửa sổ xe, khoảnh khắc xe lửa vừa dừng hẳn thì cô giẫm lên ghế trèo lên cửa sổ, nhảy ra sân ga. Trong ánh mắt ngạc nhiên và ghen tị của những người trong xe, cô trở thành hành khách xuống xe đầu tiên.

Thủy Lang ném túi đan lên vai, đi về phía người nổi bật trong đám đông.

Cho dù có vô tư đi nữa, chuyện có thể ở lại thành phố hay không, đã khiến tâm trạng mấy ngày nay của cô như đang nằm trong chảo dầu.

Ba tháng trước, cô vừa mới dọn vào trong căn nhà phương Tây đã được sửa sang lại để ngủ, vừa mở mắt ra đã xuyên không đến nơi xa xôi nhất của tổ quốc ở những năm 70, quanh năm chịu ảnh hưởng của khí lạnh Siberia, nhiệt độ âm ba bốn mươi độ ở vùng hoang dã phương Bắc, trở thành thanh niên trí thức trùng tên trùng họ và có cùng tướng mạo với cô.

Nguyên chủ đời trước lầm tưởng tiểu tam khiến mẹ mình tức chết là ân nhân, đầu tiên là giao nộp nhà phương Tây và tài sản riêng ở Thượng Hải, sau đó đi ngàn dặm xa xôi để xuống nông thôn.

Mười năm sau bên trên trả lại tài sản, lại bị tiểu tam lừa xé di chúc, dẫn đến căn nhà phương Tây và tiền bồi thường mà mẹ để lại đều rơi vào tay hai mẹ con tiểu tam.

Thủy Lang mới vừa xuyên qua ngày hôm sau, liền nhận được thư lừa gạt của tiểu tam, giữa những hàng chữ quan tâm và đe dọa luân phiên nhau xuất hiện, mục đích là bảo cô xé di chúc đi.

Xé di chúc?

Cô chỉ xem tiểu tam với ông cha tồi tệ kia là di chúc mà xé nát thôi!

Muốn xé xác cả nhà tiểu tam thì phải trở về thành phố.

Muốn lấy lại tài sản, cũng phải về thành phố.

Hiện nay chỉ có hai con đường trở về thành phố, một là người nhà trong thành phố sắp xếp công việc trở về, hai là kết hôn với người thành phố.

Thủy Lang chỉ có thể lựa chọn con đường thứ hai.

Nhưng đừng nói là người thành phố, cho dù là người nông thôn ở gần thành phố, cũng không thể kết hôn với thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc cách đó ngàn dặm, lựa chọn đầu tiên của người thành phố nhất định là đối tượng có hộ khẩu có công việc.

Nếu thật sự bởi vì nguyên nhân bản thân không tìm được vợ, ở nông thôn còn có một đống lớn cô gái chen chúc vỡ đầu muốn gả cho người thành phố, làm sao tới phiên thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc, càng không tới phiên người có bối cảnh chủ nghĩa tư bản như cô.

Trong cái rủi có cái may, lúc Thủy Lang xuyên tới là năm 1977 vừa bước qua cửa ải năm 1976, thư lừa gạt của tiểu tam và người cha đã xác nhận tình trạng hỗn loạn trong thành phố dần dần an ổn, lớp băng bao phủ hàng ngàn năm sắp tan chảy, thời cuộc không lâu nữa sẽ như xuân về hoa nở.

Thủy Lang nghĩ tới vị hôn phu đã từng đính hôn từ nhỏ, cả nhà anh đều là người biết nhìn nhận thời cuộc nhất, cũng là người tham tiền nhất. Cho nên có tỷ lệ khá cao là sẽ đồng ý giúp cô trở về thành phố.

Vì thế Thủy Lang gửi thư điện báo cho vị hôn phu, tỏ ý cần anh trợ giúp kết hôn để quay về thành phố lấy nhà, nếu đồng ý thì một tuần sau liền đến nhà ga đón cô.

Gửi thư điện báo xong, Thủy Lang tìm lãnh đạo phê duyệt thư giới thiệu kết hôn và thư nghỉ cưới, lúc này trở về thành phố.

Tổng cộng có mười lăm ngày nghỉ phép về thành phố, đi xe lửa cả đi cả về mất mười ngày, nhất định phải lấy được giấy chứng nhận kết hôn trong vòng năm ngày này thì cô mới có thể ở lại, nếu không còn phải mang theo gánh nặng mà lăn về vùng hoang dã phương Bắc.

Thời gian không đợi người, Thủy Lang bước đi vội vàng đến trước mặt người đàn ông, thiếu chút nữa nói câu mẹ nó.

Vị hôn phu này sao lại trổ mã tốt thế!

Cơ ngực này, eo thon này, mông vểnh này, đôi chân dài này, mặc áo sơ mi trắng quần đen bình thường mà cứ tựa như đo đạc may riêng cho anh vậy.

Quả nhiên là người biết nhìn nhận thời cuộc, xem ra mười năm nay không chịu khổ thì cũng chịu tội, cuộc sống trôi qua không hề tầm thường!

Nhiều năm không gặp, vẫn muốn xác nhận thân phận, Thủy Lang tiến lên nói: “Đồng chí họ Trâu*?”

*Họ Trâu và họ Châu đồng âm

Người đàn ông quay mặt lại, Thủy Lang đã thấy soái ca thường như cơm bữa nhưng hô hấp vẫn dừng lại trong chốc lát, đây là một gương mặt tuấn tú lạnh lùng, mặt đầy góc cạnh.

Anh bất ngờ nhìn Thủy Lang với vẻ đánh giá, vuốt cằm rồi gật đầu.

Thủy Lang âm thầm nhíu mày, khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt anh, cảm nhận được tính công lược mãnh liệt, đó là hơi thở được hình thành tự nhiên sau quá trình luyện tập lâu dài với máu me và bờ vực sinh tử. Điều này chứng tỏ vị hôn phu trước mắt, cuộc sống thật sự không hề tầm thường.

Nhưng mặc kệ có không tầm thường đến nhường nào, trong thời đại này cũng không thể tác oai tác quái là bao.

Anh đến đây đã chứng tỏ anh muốn tiền, cô và anh kết hôn cũng là vì lấy lại tài sản. Vốn là chuyện hai bên cùng có lợi, nhiều nhất là một hai năm liền kết thúc hợp đồng.

Nghĩ như vậy, Thủy Lang liền yên lòng, đem hành lý đưa cho anh: “Đi, đi đăng ký kết hôn.”

Châu Quang Hách lại bị cô gái này làm cho kinh ngạc, ba ngày trước mới nhận được thư của chiến hữu cũ, nói muốn giới thiệu em gái của mình cho anh, hôm nay liền vội vàng gọi điện thoại cho anh, nói em gái anh ta đã ngồi xe lửa đến Thượng Hải, bảo anh nhanh chóng đến nhà ga đón.

Ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy, Châu Quang Hách còn đang tìm kiếm người có diện mạo tương tự như chiến hữu cũ trong biển người mênh mông. Theo miêu tả của chiến hữu, là một cô gái da đen đỏ, khung xương to, tính cách thẳng thắn, thoạt nhìn có thể chịu khổ chịu khó.

Cô gái nhỏ trước mắt này vừa rồi nhảy xuống xe lửa đã khiến anh chú ý, người Thượng Hải đã mặc áo mùa xuân mà cô vẫn mặc một chiếc áo bông màu xám xịt phủ kín vết vá, phía dưới mặc một chiếc quần đen được giặt đến nỗi trắng bệch mỏng manh. Trong khoảnh khắc cô nhảy lên cửa sổ, có thể nhìn thấy mắt cá chân của cô thon nhỏ đến mức nào, vừa nhìn đã biết suy dinh dưỡng lâu rồi.

Kết luận đây nhất định không phải là em gái chiến hữu, nên không chú ý nữa.

Nhưng không nghĩ tới, cô lại đi tới trước mặt mình, hỏi đúng họ của anh, giây tiếp theo còn trực tiếp nói muốn đi đăng ký kết hôn.

Tính cách thì không khác chiến hữu miêu tả là mấy.

Châu Quang Hách nhìn chằm chằm Thủy Lang trong chốc lát, thấy người này rõ ràng có chút không kiên nhẫn, mới phục hồi tinh thần lại: “... Không vội, đi báo bình an trước?”

Thủy Lang nhìn anh giống như kẻ ngốc: “Báo cho ai?”

Không đợi Châu Quang Hách trả lời, lại nói: “Anh thấy em, xem như đã báo bình an rồi.”

Châu Quang Hách nghĩ cũng đúng, chiến hữu cũ mặc dù là quân nhân, nhưng trong nhà cũng không phải là khá giả. Lúc ấy có thể đi lính là do năng lực quá mạnh, thành tích chính trị nổi bật, bố mẹ trong nhà đều được điều xuống nông trường, mấy năm trước vì bệnh qua đời, chỉ để lại một mình em gái.

Nghĩ vậy, không còn bất ngờ với chuyện vừa rồi Thủy Lang nói đi đăng ký kết hôn.

Tính toán thời gian, tuổi của cô hẳn là tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bình thường cô gái hai mươi ba tuổi là đã lập gia đình, đến độ tuổi này thì đúng là hơi sốt sắng.

Nhưng dù có gấp gáp, cũng không thể đi đăng ký kết hôn như vậy được.

Sở dĩ chuyện kết hôn, lúc ấy anh chưa có nói chi tiết với chiến hữu, tình huống cụ thể và yêu cầu còn phải gặp mặt rồi tính. Nếu cô thật sự có thể chấp nhận, mới có thể nói chuyện kết hôn.

Châu Quang Hách đang định nói chuyện, bỗng tiếng “ùng ục ùng ục” cắt ngang anh, nhìn sang chỗ phát ra âm thanh, cô gái đang ôm lấy cái bụng khô đét đến nỗi lõm vào, trông càng thêm yếu ớt: “Đi ăn sáng trước đã.”

Thủy Lang không phản đối, tuy nói là ở vùng hoang dã phương Bắc, nhưng với sự xuất hiện quanh năm của tiểu tam, hơn nữa với xuất thân tư bản, cô cứ thế ăn cháo ngô vụn suốt ba tháng. Mùa đông ngay cả một gốc cỏ dại tươi mới cũng không nhìn thấy, ba tháng không ăn được một miếng rau xanh, chưa nếm qua muối, chưa ăn qua đường, lại càng không ăn được một chút thịt mặn. Mỗi ngày còn phải làm rất nhiều công việc, khiến đôi mắt còn xanh hơn con sói ở trong núi tuyết.

Đi ra nhà ga, từng chiếc xe buýt đỏ trắng đan xen xanh trắng, từng tòa nhà cao tầng, rốt cục cũng khiến Thủy Lang thở phào nhẹ nhõm.

Thành phố, thành phố Thượng Hải, cuối cùng cô đã trở lại!

Đi xe buýt đến cuối đường Hoài Hải, đi vào quán ăn quốc doanh ở ngã tư đường Phục Mậu.

Trước mặt liền ngửi thấy mùi sữa đậu nành nồng nặc, nhân viên phục vụ đội mũ trắng cầm muỗng lớn cán gỗ, múc từng muỗng sữa đậu nành bốc hơi nóng, bỏ vào trong nồi nhôm và bình thủy mà khách hàng đóng gói về nhà.

Sữa đậu nành trắng mịn vừa làm cho Thủy Lang nuốt một ngụm nước miếng, bên tai lại truyền đến tiếng khách hàng cắn bánh quẩy giòn rụm rụm, bánh quẩy vàng óng ánh giòn tan cắn một ngụm đầy dầu.

Lại nhìn đầu bếp lấy từng cái bánh nướng từ trong bếp lò ra, bánh lớn hình bầu dục ngoài cháy trong mềm, rải đầy vừng trắng, mùi thơm bốn phía.

Ánh mắt Thủy Lang đã đỏ đến mức ứa máu, hận không thể vọt vào trong thùng sữa đậu nành để lấp đầy bụng, lại nhảy đến bếp lò để ăn bánh nướng cho đã, đi ra lại cầm lên mấy cái bánh nướng, học theo mấy bác mấy chú, bánh nướng cuốn bánh quẩy là sự kết hợp hoàn hảo.

“Ăn cái gì?”

“Ăn hết đi!”

Châu Quang Hách lại sửng sốt, bật cười trước dáng vẻ nhìn cũng không nhìn đủ của Thủy Lang: “Em ăn khẩu vị gì? Sữa đậu nành mặn hay là sữa đậu nành ngọt? Bánh nướng cũng có loại ngọt và mặn.”

Thủy Lang thu hồi ánh mắt ngẫm nghĩ một chút, thật ra cô thích uống sữa đậu nành ngọt, nhưng nghĩ đến sữa đậu nành ngọt cũng chỉ có sữa đậu nành, sữa đậu nành mặn thì bên trong còn có thêm bánh quẩy, tảo tía, vỏ tôm, cải bắp các thứ, một phần có thể nếm được rất nhiều loại hương vị, nên lập tức đưa ra lựa chọn: “Sữa đậu nành mặn, bánh nướng ngọt.”

Như vậy thì còn có thể ăn đường!

Châu Quang Hách lấy phiếu ra mua, thấy ánh mắt của cô còn đang ngắm nhìn nửa cái bánh quẩy trong tay người ta đang ăn, lại xé hai phiếu bánh quẩy: “Hai vị kia đi rồi, đến chỗ đó ngồi đi.”

Thủy Lang chiếm vị trí, sữa đậu nành cô mua được bưng ra trong chiếc tô lớn màu trắng xanh, quả nhiên đúng như suy nghĩ của cô, trong một bát sữa đậu nành mặn có bánh quẩy, tảo tía, vỏ tôm, cải bắp, còn cho hành lá xanh mơn mởn, ngoài ra còn thêm xì dầu, dấm thơm, dầu cay...... Từng đợt mùi thơm xông vào mũi, suýt chút nữa làm cô trào nước mắt ra.

Nhớ trước khi cô xuyên đến giá trị con người hơn trăm triệu, sơn hào hải vị xếp hàng chờ cô chọn lựa, hôm nay lại bị một chén sữa đậu nành mặn tầm thường mà cảm động đến rơi nước mắt, đúng là thời thế!

Múc một muỗng, thứ nước sánh mặn như trứng sữa được trộn với bánh quẩy, tảo tía và hành lá, vị thơm ngon, có chua có cay. Kìm nén cả buổi cuối cùng nước mắt cũng tuôn ra, thật sự ăn ngon đến phát khóc!

Châu Quang Hách vừa cầm bánh quẩy nhìn thấy cảnh này, ngơ ngẩn: “Không thể ăn cay sao?”

Thủy Lang phất tay áo, liên tục múc hai ngụm nhét vào trong miệng, lấy hành động trả lời anh. Tiếp theo nhìn thấy bánh trên tay anh, ánh mắt lại không nhúc nhích, nhìn chằm chằm.

“Lúc ăn cẩn thận kẻo bị nhân bánh làm bỏng đấy.” Châu Quang Hách đặt toàn bộ bánh quẩy ở trước mặt Thủy Lang, trước mặt mình lại không có gì cả, cũng không có ý định chia đồ ăn của cô.

Thủy Lang mới vừa uống sữa đậu nành xong, lập tức cắn một ngụm lớn bánh nướng ngọt. Bởi vì muốn nếm vị đường, nhớ rõ bánh nướng phải ăn một nửa mới có thể ăn đến nhân, ai ngờ đồ ăn ở thập niên bảy mươi lại hết sức chân thành, chỉ cần nhẹ nhàng cắn một ngụm đã có thể nhìn thấy nhân trào ra.

Cô cắn một ngụm lớn, lập tức bị phỏng làm đầu lưỡi tê dại, nhưng vừa nếm được vị ngọt đã lâu không thấy, cho dù đầu lưỡi bị bùng cháy cũng không nỡ phun ra, mà cố gắng chịu đựng.

Cho đến khi bị bàn tay có vết chai bóp lấy cằm, bất đắc dĩ há miệng, nhìn thấy đối phương cầm đũa muốn lấy bánh nướng trong miệng cô ra, đầu lưỡi liều mạng cuốn bánh nướng vào trong.

“Em…”

Châu Quang Hách không nói gì, mắt thấy đầu lưỡi của cô nóng đến mức đỏ sắp nổi bong bóng, theo bản năng cúi người về phía trước thổi thổi vào miệng cô.

Thủy Lang:

Châu Quang Hách: “......”

Trong quán ăn quốc doanh luôn ồn ào, chợt yên tĩnh không tiếng động.

Quần chúng: Đồi phong bại tục!

Chúng tôi thích xem, mời tiếp tục!!!

Bốn mắt nhìn nhau, thời gian ngưng trệ.

Tiếp theo, bánh nướng từ trong miệng Thủy Lang phun ra.

Châu Quang Hách: “......”

Vừa rồi anh chỉ theo bản năng mà hành động cấp cứu.

Thủy Lang: “......”

Hành động vừa rồi của cô cũng theo bản năng.

Nhân viên phục vụ: “Bàn số 6, mì thịt băm dưa muối!”

Châu Quang Hách đứng dậy nhận lấy mì trong tay nhân viên phục vụ, trở lại bàn, lẳng lặng nói: “Chắc bây giờ nhân bánh nướng đã hết nóng rồi.”

“Em cũng nghĩ vậy.” Thủy Lang buông bánh nướng xuống, cầm lấy bánh quẩy cắn một miếng.

Châu Quang Hách: “......”

“Khi nào chúng ta đi kết hôn?” Thủy Lang chuyển sang chủ đề khác: “Em cũng đã viết thư giới thiệu kết hôn rồi, không biết bây giờ anh làm ở đơn vị nào, nên em không để bí thư chi bộ viết những thông tin liên quan đến vợ chồng, đợi lát rồi anh tự điền.”

Tình huống của cô đặc biệt, vừa tặng quà lại phải giả vờ đáng thương, lằng nhằng suốt ba tháng thì bí thư chi bộ mới gật đầu đồng ý, nghĩ dù sao đầu năm nay không kết hôn được thì vẫn phải trở về.

Châu Quang Hách buông đũa xuống nói: “Ăn xong em theo tôi trở về một chuyến, có thể chấp nhận yêu cầu kết hôn của tôi thì chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

“Yêu cầu?” Thủy Lang nhướng mày: “Nhà anh có yêu cầu gì?”