Chương 3: Hẻm Ngô Đồng

Chương 3: Hẻm Ngô Đồng

Người phụ nữ nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ: “Cậu mợ, không phải chỉ nhờ mọi người chăm sóc chị cả một buổi thôi sao, có cần phải diễn ra vở kịch này để mọi người chê cười không?”

“Cháu nói gì vậy?” Mợ kéo Tiểu A Mao sang: “Nhìn xem thằng bé bị đánh thế kia, ai diễn kịch, cháu nói ai đang diễn kịch chứ?”

“Mợ à, đừng tưởng rằng ai cũng ngu ngốc, chỉ có mình mợ là thông minh.” Người phụ nữ từ từ mở chiếc bánh ngọt trên tay, đưa cho người phụ nữ thiếu chân và ba cô gái phía sau: “Chị cả, em trai nói vậy mà chị cũng không ngăn lại. Nếu hôm nay bọn em không quay về, chẳng phải gánh nặng sẽ lại đổ lên vai em trai sao? Làm người, không thể ích kỷ như vậy được.”

Ba cô gái đang định nhận lấy chiếc bánh, cô bé nhỏ nhất còn đang nuốt nước miếng, hai cô lớn đã nghe hiểu, tay cứng đờ giữa không trung. Quay đầu nhìn mẹ đang cúi đầu xấu hổ, nước mắt chảy ròng ròng: “Chị không có ý muốn làm gánh nặng cho em trai…”

Người phụ nữ cười, một nụ cười chế giễu mà bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được, nụ cười này khiến người phụ nữ thiếu chân cúi đầu thật thấp, gần như chạm vào ngực: “Chị thật sự không có ý định làm gánh nặng của ai cả.”

“Cô không có ý định đó, vậy còn xuất hiện ở đây làm gì?” Mợ đột nhiên chuyển hướng, như không thể chịu đựng được nữa, quay sang chị cả: “Chiếm hời mà còn bày đặt.”

Châu Quang Hách cau mày, người cậu ở bên cạnh đã lên tiếng mắng trước: “Câm miệng!”

Bà mợ mím môi, cuối cùng cũng không cãi nhau với ông cậu nữa, người phụ nữ lại lên tiếng: “Cậu nói đúng đấy mợ, chuyện này mợ nên giữ im lặng. Bởi vì người này là do bà ngoại đón về, căn nhà này cũng là ngày xưa bà ngoại vất vả làm lụng chia cho. Cho dù bây giờ mọi người đã thay thế công việc của bà ngoại, nhưng nhà này vẫn là do bà ngoại quyết định, bà ngoại muốn chăm sóc ai, muốn cho ai ở, người ngoài không có quyền lên tiếng, các người nói có đúng không?”

Cuối cùng, người phụ nữ quay đầu sang hỏi mọi người.

Thủy Lang ngồi trên cái bao lớn màu xanh, vừa xoa cái bụng đã lâu không được ăn ngon, mới ăn dữ dội một lượt khiến bụng khó chịu, vừa nhìn cả nhà này so chiêu.

Đúng là gia đình thích diễn trò.

Mắt thấy quần chúng đều bị người phụ nữ dẫn dắt, lúc này liền nhìn ra mợ không phải đối thủ của cô ta, ngoại trừ mắng vài câu thô tục không lọt vào tai thì cũng nói không nên lời.

Ông cậu từ sáng đã giả vờ rộng lượng cũng không giả vờ nữa, chỉ vào người phụ nữ mà nói: "Kim Xảo Chi, nhà mẹ đẻ cháu không dạy cháu cách ăn nói với trưởng bối đúng không!"

Kim Xảo Chi lại phát ra tiếng cười chế nhạo mà trước đó mọi người đã nghe thấy, nhưng tiếng cười này đúng là rất dễ nghe: "Cậu à, cháu chỉ là trình bày sự thật, một không mắng chửi thô tục, hai không nói một chữ bất kính đối với trưởng bối, vậy mà sao lại liên lụy đến nhà mẹ đẻ cháu thế? Hay là, cậu muốn nói chuyện với nhà mẹ đẻ cháu?”

Lưu Khúc tức giận trừng mắt, cũng không dám nói tiếp, biết nhà mẹ đẻ của cô ta không tầm thường. Ngược lại nói: "Cháu cũng đừng tưởng rằng tất cả mọi người không biết cháu đang nghĩ gì. Làm người đừng có ích kỷ như vậy, cậu mợ là làm việc thay cho bà ngoại, chẳng phải các cháu cũng làm việc thay cha mẹ, chiếm nhà của họ đó sao. Lúc đó bọn họ giao những thứ này cho các cháu, là để hai đứa chăm sóc hai đứa còn lại, hiện tại mấy đứa có bốn gian phòng, mà chẳng lẽ không thể tặng cho Tiểu Hủy một gian phòng sao?"

“Đúng vậy, toàn bộ ngõ nhỏ đều biết nhà của Phục Hưng, Xảo Chi là lớn nhất, hẳn là có chỗ cho Châu Hủy ở.”

“Lúc trước đơn vị của nhà lão Châu cũng là tốt nhất, có bản lĩnh nhất. Hai gian lớn ở dưới lầu hướng nam còn có sân nhà, cùng căn phòng lớn ở lầu hai hướng nam cộng thêm gác xép, tất cả đều là của bọn nó.”

“Xảo Chi, Phục Hưng, hai đứa nên đón Châu Hủy về đi, cháu xem nó đáng thương biết là bao.”

Kim Xảo Chi nghe xong cũng không tức giận, không nhanh không chậm nói: "Đúng vậy đó, các cô chú ông bà nói đúng, lúc trước là chị cả chủ động xuống nông thôn, để cho chúng cháu ở lại thành phố. Cả đời này chúng cháu nên gánh vác nhiệm vụ chăm sóc cho chị ấy và em trai. Bây giờ chị cả thành ra thế này, đúng là nên đón về ở nhưng chị ấy không có hộ khẩu. Tiền lương của vợ chồng bọn cháu có thể nuôi nổi chị ấy, nhưng ba đứa con gái này thì phải làm sao?”

Nhìn thấy ba cô bé xanh xao vàng vọt, mọi người nói không ra lời.

Kim Xảo Chi chiếm thế thượng phong: “Tiền lương chúng cháu cao, là do có gửi một chút tiền vào ngân hàng với cha mẹ cũng để lại một số tiền. Cơ mà em trai còn chưa kết hôn, đó là tiền để dành cho em trai. Nói đến cháu lại không hiểu nổi, vì sao bà ngoại lại đón ba đứa cháu gái này về. Dù sao cũng là cháu gái nhà họ, lớn chút nữa là có thể ra ruộng kiếm tiền rồi, nhà nào lại không cần chứ? Đón đến thành phố, một là không có hộ khẩu, hai là không thể đi học cũng không thể làm việc, đi theo ai cũng chỉ ăn không ngồi rồi, nhà ai có thể nuôi nổi chứ.”

Mọi người liên tục gật đầu, năm nay khẩu phần ăn đều là cố định, mỗi người chỉ có ba mươi cân, tiền lương cũng chỉ đủ cho gia đình miễn cưỡng chi tiêu. Nuôi thêm một người, thắt lưng buộc bụng ăn ít hơn một bữa thì cũng không sao nhưng thêm ba đứa nhỏ, còn thắt lưng buộc bụng thêm nữa thì sẽ tắt thở mất.

Quần chúng mồm năm miệng mười thảo luận, nếu là nhà mình thì tất cả đều đứng về phía Kim Xảo Chi, cũng bắt đầu đồng tình với cả nhà Lưu Khúc. Bà cụ hành đồng mà không cần suy nghĩ, đúng là đã khiến cả nhà lọt vào hố lửa.

“Điều quan trọng nhất, em trai!" Nụ cười trên mặt Kim Xảo Chi biến mất, nói với bà ngoại: "Bà ngoại, chúng cháu liều mạng ngăn cản cũng không ngăn được việc bà gọi cho em trai. Bà thật sự không nghĩ đến chuyện sau này em trai phải sống như thế nào ư? Bây giờ thì hay rồi, em trai muốn giải ngũ, về chăm sóc chị cả đúng như ý của bà. Nhưng bà có nghĩ, giải ngũ thì sẽ không được sắp xếp công việc, vậy em ấy quay về chăm sóc bằng cách nào. Cháu nói khó nghe một chút, mang theo bốn cục nợ này, ai dám gả con gái cho em ấy. Bà muốn nửa đời còn lại em trai phải phục vụ cho chị cả sao?”

Bà cụ nhìn đứa cháu nhỏ bên cạnh, nước mắt chảy giàn giụa: “Tiểu Hủy nó ở nông thôn khổ quá…”

Châu Quang Hách: “Em là người gọi điện, vì bị thương nên em giải ngũ, chứ không phải vì chị cả.”

“Dù vì lý do gì, anh cũng không đồng ý cho cậu chăm sóc chị.” Người anh cả nhà họ Châu cuối cùng cũng lên tiếng: “Cha mẹ không còn, anh chị phải có trách nhiệm với cậu. Mai mốt đưa chị cả về, cậu cũng mau chóng trở về quân khu đi.”

“Không thể đưa về đâu!” Bà ngoại đột nhiên cất tiếng khóc nức nở, nhìn bốn mẹ con đáng thương, lại kêu lên: “Không thể đưa về cái địa ngục đó đâu!”

“Bà ngoại…” Châu Hủy mặt đầy nước mắt, khuôn mặt lấm lem bùn đất cùng vết máu: “Cháu về, cháu phải về, cháu không thể ở thành phố làm phiền mọi người được.”

Ba đứa con gái cắn chặt môi, lặng lẽ rơm rớm nước mắt, dáng vẻ thảm thương của gia đình bốn thế hệ khiến người ta xót xa, nhưng lại không lay động được mấy người thân đang có mặt ở đó.

“Ra riêng.”

Hai chữ mà Châu Quang Hách đột ngột thốt ra khiến sắc mặt của Châu Phục Hưng và Kim Xảo Chi thay đổi rõ rệt, giống như gặp phải chuyện đáng sợ nhất.

“Nói bậy bạ gì đấy!” Châu Phục Hưng quát lên: “Anh tuyệt đối sẽ không để cậu bị liên lụy cả đời đâu!”

“Anh cả em nói đúng đấy.” Kim Kiều Chi nghiêm nghị nói: “Anh chị tuyệt đối không thể để chị cả liên lụy em được. Em trai, một khi em gánh vác gánh nặng này, cả đời này em đừng hòng nghĩ đến chuyện thành gia lập thất! Ai sẽ nguyện ý cùng em gánh vác đống hỗn độn này, ai có thể tự nguyện gả cho em !”

Dân chúng cũng xúm vào khuyên nhủ, đặt mình vào hoàn cảnh của Châu Quang Hách, ai cũng không muốn thấy cậu thanh niên có tương lai tươi sáng lại lao đầu vào hố lửa.

Có người với tư cách trưởng bối dùng lời lẽ thấu tình đạt lý để nói cho Châu Quang Hách nghe, có người trực tiếp nói những lời khó nghe với Châu Hủy, bà ngoại cũng không thoát khỏi kiếp nạn.

Lúc tình hình trở nên căng thẳng nhất, Châu Phục Hưng và Kim Xảo Chi nhìn nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm, trong mắt đều hiện lên nụ cười đắc ý không thể che giấu được.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ trong đám đông:

“Tôi đồng ý lấy anh ấy!”

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ!!!]