Chương 38: Đàm phán

Ba người đi đến xưởng điện tử số một Thâm Thành, xưởng trưởng đã được thông báo nên mau chóng ký tên, chỉ thu 500 đồng tiền đặt cọc của Lục Thừa rồi để bọn họ mang hàng đi.

160 nghìn tiền hàng, 500 đồng tiền đặt cọc, xưởng trưởng xuất hàng cho bọn với giá gốc là 40 đồng /cái máy ghi âm.

Thật là mua bán không cần vốn, sang tay chính là lời gấp đôi.

Lục Thừa thuê một chiếc xe vận tải lớn chuyển hàng về kho.

Kho hàng nằm trong khu phố điện tử, ba người bọn họ quanh quẩn hơn nửa tháng cũng không phải là vô ích, sớm đã nắm rõ bố trí bên trong.

Những năm này không cần phải sợ hàng hóa bị tồn đọng!

Cầu luôn lớn hơn cung.

Bọn Lục Thừa bày cái sạp ở bên cạnh, liền có rất nhiều người ghé vào mua máy ghi âm, đa số đều là những người mua đi bán lại.

Lục Thừa phụ trách ứng phó những khách hàng lớn.

Trương Triệu có kinh nghiệm bán hàng, liền đứng ra mời chào. Còn Đại Ngưu thì lo vận chuyển, chạy tới chạy lui giữa kho hàng và sạp nhỏ.

Trong vòng ba ngày, bọn Lục Thừa đã quét sạch kho hàng.

Lúc đếm tiền, trong tay Lục Thừa đã có 210 nghìn đồng tiền mặt.

“Ôi …… Thật nhiều tiền……” Âm thanh của Trương Triệu run lên, vừa vui mừng vừa lo sợ.

Lần trước buôn bán quần áo, tiền lời được là 200 đồng, anh ta đã thấy đó là một khoản lớn, cảm giác như ở trên mây. Không nghĩ tới lần này đi theo anh Lục, thế mà kiếm được hơn hai trăm nghìn.

“Có phải chúng ta trở thành triệu phú rồi không?” Đại Ngưu có chút kích động.

“Cũng gần như vậy.” Lục Thừa đem tiền cầm ở trong tay nói.

“Chúng ta phải đi trả tiền hàng trước đã.” Tám mươi nghìn đồng là tiền hàng, trừ tiền đặt cọc, còn phải bù thêm 79.500 đồng.

Đến xưởng điện tử số một Thâm Thành, sau khi thanh toán tiền ở phòng tài vụ, tiền ở trong tay Lục Thừa còn chưa tới một nửa.

“Hai cậu chờ ở chỗ này, tôi đến văn phòng xưởng trưởng một chuyến.”

Trương Triệu cùng Đại Ngưu đứng trong xưởng sản xuất hàng, thấy công nhân ra ra vào vào, trong lòng cảm khái.

Vốn là bọn họ hâm mộ những người có công việc và thu nhập ổn định, nhưng sau khi đi theo Lục Thừa chuyến này xong liền thay đổi suy nghĩ.

Lúc này Lục Thừa đang cùng xưởng trưởng bàn bạc: “Số hàng anh đang nói là máy ghi âm bị lỗi kỹ thuật của xưởng chúng tôi?”

Xưởng trưởng Đỗ Minh Hưng dựa lưng vào trên ghế da, đầu cũng không ngẩng lên, bút máy trong tay còn thỉnh thoảng viết vài dòng vào xấp giấy tờ ở trước mặt.

Lục Thừa không so đo thái độ của anh ta, tiếp tục cười nói: “Đúng vậy, xưởng trưởng Đỗ. Lúc chúng tôi lấy hàng, thấy trong góc kho hàng có rất nhiều máy ghi âm cũ nát. Trong mắt các anh những cái đó đều là phế phẩm, nhưng đối với những người buôn bán nhỏ lẻ như chúng tôi, đó là bảo vật.”

“Thật sao?” Lúc này, Đỗ Minh Hưng mới thấy có hứng thú mà dừng bút, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thừa.

“Anh nói rõ một chút thử xem?”

“Nghe nhân viên kỹ thuật trong xưởng nói số hàng đó là hàng bị trả về, có một số bị lỗi bên ngoài do va chạm, lại có một số lỗi kỹ thuật bên trong. Thật ra, những vấn đề này đều có thể giải quyết, nhưng bây giờ đơn đặt hàng trong xưởng quá nhiều, công nhân của các anh không đủ.....”

Lục Thừa tự tin nói: “Chúng tôi là người có thời gian, việc này chúng tôi có thể làm, sau khi sửa xong, cho dù là tính nửa giá bán đi cũng có thể kiếm được vài đồng. Anh là xưởn trưởng của xưởng điện tử số một Thâm Thành, đương nhiên không thèm để mắt đến số tiền lẻ này, nhưng với tôi mà nói là cũng đủ để cả nhà sống qua ngày.”

Lục Thừa khiêm tốn nói, thật ra chỉ cần xử lý một cách thích hợp, số tiền lời cũng không ít.

Đỗ Minh Hưng gõ nhẹ đầu bút, trầm tư suy nghĩ.

Lục Thừa biết Đỗ Minh Hưng động tâm, nếu không anh ta sẽ không cho cơ hội mở miệng.

“Nếu anh đồng ý, tôi có thể ra giá 30 đồng một chiếc máy ghi âm mà lấy hết số hàng bị lỗi này.”

“30 đồng?” Chân mày Đỗ Minh Hưng khẽ động: “Số hàng lúc trước các anh lấy ở xưởng chúng tôi cũng đã có giá là 40 đồng.”

Giá cả chênh lệch giữa hàng lỗi và hàng đạt tiêu chuẩn không thể nào ít như vậy.

“Hầy, anh cũng biết là số hàng lần trước đều do Phó tổng giúp tôi. Nhưng tôi không thể mãi luôn dựa vào lòng tốt của Phó tổng, tóm lại cần phải tự mình làm mới được.”

Nếu số hàng bị lỗi này có thể bán ra ngoài, không những có thể dọn sạch kho hàng, còn có thể kiếm được tiền.

Có lợi nhuận thêm ngoài định mức mà cấp trên đã đề ra, việc đó sẽ là thành tích của anh ta.

Đỗ Minh Hưng nhìn ra điểm ích lợi trong đó, trên mặt lộ ra tươi cười: “Được! Số hàng này liền giao cho ông chủ Lục. Nhưng tôi cũng không thể để anh quá thiệt thòi, cứ lấy giá 20 đồng một chiếc.”

Rốt cuộc Lục Thừa là người được Phó tổng giới thiệu, cũng không biết có phải là một thân thích nào đó của nhà họ Phó hay không, Đỗ Minh Hưng cũng không dám xem thường Lục Thừa.

“Vậy cảm ơn anh.”

Có được kết quả, Lục Thừa vui vẻ bắt tay xưởng trưởng Đỗ.

“Tôi vẫn trả cho anh với giá 30 đồng một chiếc, phần chênh lệch trong đó tùy anh xử lý, tôi không ý kiến.”

Đỗ Minh Hưng sững sờ nhìn Lục Thừa.