Chương 37: Trả ơn

Từ trước đến nay, Phó Văn Đình luôn là một người trầm tĩnh nhưng bây giờ nhịn không được mà đỏ cả vành mắt, ôm chặt lấy con trai ở trong lòng.

“Ba cũng rất nhớ con.”

Con trai mất tích một ngày, một đêm, Phó Văn Đình cũng tìm một ngày một đêm, liên tục 48 giờ chưa chợp mắt.

Ôn Noãn, vợ anh ta bị bệnh tim, thân thể rất yếu, sau khi liểu mạng sinh Phó Thâm sức khỏe càng trở nên yếu hơn, mấy năm nay vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng. Hôm qua, vừa nghe thấy tin tức con trai mất tích, Ôn Noãn liền trực tiếp gục ngã.

Phó Văn Đình vừa phải đi tìm con trai, vừa phải chăm sóc cho vợ, một ngày một đêm suýt chút nữa đã lấy hết sức lực của anh ta.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, những người khác ở trên xe đều cung kính mà đứng bên cạnh chờ đợi.

Trương Triệu và Đại Ngưu chạy tới bên cạnh Lục Thừa liền bị những người mặc tây trang phẳng phịu dọa sợ, không dám thở mạnh.

Chỉ có Lục Thừa đứng ở bên cạnh, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh.

Lục Thừa vĩnh viễn là một người kiêu ngạo, phú quý, tiền tài ở trong mắt đều là thứ mà trong tương lai anh nhất định sẽ có được. Nếu có thể có được thì tại sao phải bị những thứ trước mắt dọa chứ.

“Ba, là ba Lục cứu con……”

“Ba Lục?” Phó Văn Đình nhướng mày, trong lòng không vui, loại người rối loạn nào dám để con trai anh ta gọi là ba chứ? Hai mắt anh ta nheo lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Thừa.

Lục Thừa nhìn thẳng vào mắt anh ta mỉm cười gật đầu: “Anh Phó, nghe danh đã lâu!”

Người đàn ông này thật thú vị. Phó Văn Đình có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên mới thấy được một người ăn mặc bình thường đơn giản không có vẻ thất thố khi gặp mặt anh ta.

“Chào anh, anh Lục!”

“Gọi tôi Lục Thừa là được.”

Hai người bắt tay nhau. Phó Văn Đình âm thầm dùng sức siết chặc tay anh, Lục Thừa cũng trầm tĩnh mà tăng thêm lực.

Cho đến khi Phó Văn Đình chịu không nổi mà buông tay ra trước, Lục Thừa mới thả lỏng một chút.

“Anh Lục là người ở nơi nào? Là cảnh sát hay sao?”

“Tôi là người ở thành phố Bắc Hà, chưa từng đi lính, nhưng những gì học được cũng không ít.”

Từ nhỏ Lục Thừa rất nghịch ngợm, đi theo ông của Đại Ngưu học được vài chiêu.

Nghe nói ông của Đại Ngưu trước đây là cảnh sát ngầm, sau khi bị thương mới xuất ngũ trở về thôn. Lúc nhàn nhã, ông của Đại Ngưu thường dạy dỗ cho bọn họ, còn khen ngợi Lục Thừa là người có căn cơ tốt nhất trong cả đám. Nếu là trong thời chiến, nhất định sẽ có chiến tích to lớn.

Phó Thâm không biết chuyện của người lớn, chỉ là ngẩng đầu lên xem, cảm thấy ba mình và ba Lục rất thân thiết.

“Ba, mẹ đâu? Con nhớ mẹ!”

“Mẹ con đang ở nhà, lát nữa quay về là có thể gặp được.”

Phó Văn Đình bế con trai lên, mời Lục Thừa bọn họ đến nhà anh ta.

Lục Thừa từ chối: “Bây giờ đã quá muộn, không tiện lắm đâu.”

“Được.” Phó Văn Đình cũng không nhiều lời, gọi vệ sĩ sắp xếp chỗ ở cho ba người bọn họ.

——

Nơi ở mới của nhóm ba người được nhà họ Phó sắp xếp cho thật là một nơi quá tốt. Trương Triệu vừa bước vào phòng liền xuýt xoa: “Đây là phòng tổng thống trong lời đồn sao? Nơi này thế mà lại có thể nhìn thấy sông nước!”

“Ừ, giá cũng không rẻ!” Lục Thừa buông túi, đi đến cửa sổ bên cạnh.

Thế giới người có tiền quả nthật thoải mái, trang trí phòng ở thật cao cấp.

Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ thật đẹp, trên bờ sông có ánh sáng của đèn điện, từ nơi này có thể nhìn thấy nước sông cuồn cuộn, rất có khí thế.

“Không bao lâu nữa, chúng ta sẽ có thể tự mình chi tiền để vào đây ở!”

“Ừm! Tin tưởng anh Lục nhất định sẽ làm được!”

“Được, đã khuya rồi chúng ta mau ngủ thôi.”

Điểm tốt nhất của phòng tổng thống chính là bọn họ mỗi người đều có được một phòng ngủ riêng biệt! Không cần ngủ chung một chỗ.

Rửa mặt xong, Lục Thừa nằm trên chiếc giường êm ái, gối tay sau đầu, suy nghĩ về vợ mình.

“Không biết giờ này Kiều Kiều đã ngủ chưa? …… Ngủ ngon nha, Kiều Kiều.”

Sáng sớm hôm sau. Cửa phòng bọn họ bị người gõ vang.

Sau khi mở cửa, thấy một người đàn ông mặc đồ tây, chân đi giày da, anh ta đưa ra một túi văn kiện.

“Chào anh Lục. Đây là quà mà Phó tổng bảo tôi đưa cho anh, cảm tạ anh đã cứu cậu chủ nhỏ.”

“Cảm ơn!” Tuy không biết là thứ gì, Lục Thừa vẫn nhận lấy, Sau khi đóng cửa lại, anh đi đến sô pha ngồi xuống, mở túi văn kiện ra.

Bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng. Chữ ở trên giấy được đánh máy:

【Đây là phiếu định mức của xưởng điện tử số một Thâm Thành, xuất ra 2000 cái máy ghi âm 】

Điều này không quan trọng, quan trọng là con dấu được ấn lên ở bên góc phải của tờ giấy.

Lục Thừa nhịn không được đỡ trán cười ra tiếng: “Phó Văn Đình này thật lợi hại, thế mà lại biết thứ tôi cần nhất trong lúc này.”

Hiện tại máy ghi âm có giá khoảng từ 80-200 đồng một cái.

Máy ghi âm Sony do nước ngoài sản xuất 200 đồng một cái, cái phiếu định mức này là của xưởng điện tử số một Thâm Thành, nói cách khác máy ghi âm này là hàng nội địa dựa theo giá thấp nhất là 80 đồng một cái, tổng giá trị tấm phiếu này là 160 nghìn đồng.

“Giá trị lớn nha.”

Lục Thừa biết những nhân vật lớn thường không muốn nợ nhân tình, Phó Văn Đình hào phóng như vậy chính là muốn đem cái này ân tình trả một lần cho hết mà.

Lục Thừa cảm thấy thực đáng giá.

“A Triệu, Đại Ngưu, ăn xong rồi chúng ta phải đi thôi.”

“Được!”

Điểm tâm của khách sạn sớm được đưa đến, rất đa dạng, Lục Thừa đã ăn qua, Trương Triệu cùng Đại Ngưu còn đang ăn mùi mẫn.

Trước khi đi, Trương Triệu còn tiện tay lấy bàn chải và xà phòng miễn phí của khách sạn.

Bọn họ là những thanh niên biết tiết kiệm.