Chương 32: Thi tuyển

Cô đã sớm nhìn thấy trưởng thôn Lưu Thiên Hà lén lút đi về phía này.

Cũng không biết trưởng thôn có cố ý cho Triệu Lão Căn đến đây thử cô, hay là vừa lúc đến đây tìm mình? Diệp Kiều nghĩ thầm trong bụng

Lưu Thiên Hà lại không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp tiếp lời chỉnh người.

“Triệu Lão Căn! Bình thường thấy ông là người thật thà mà, hôm nay sao lại hồ nháo như vậy? Dựa vào chút xíu kỹ thuật của cha con ông mà muốn nhận thầu xây dựng nhà xưởng sao? Mau lăn về nhà của ông đi!”

Triệu Lão Căn dám làm trò cùng Diệp Kiều, nhưng trước mặt trưởng thôn lại mộtcâu cũng không dám nói, liền co đầu rụt cổ bỏ đi.

Diệp Kiều nhìn theo bóng dáng ông ta, cau mày nghiền ngẫm. Xem ra phải chú ý cẩn thận đến việc xây dựng nhà xưởng, miễn cho sơ sẩy mà phát sinh vấn đề.

“Trưởng thôn, bác đến đây tìm tôi là có việc gì sao?”

“Ừ, không phải lúc trước chúng ta nói muốn tuyển kế toán sao? Tôi nghĩ là công khai dán thông cáo tuyển dụng sẽ tốt hơn?” Trưởng thôn ngại ngùng xoa đầu nói.

“Công việc kế toán này có lợi ích lớn bao nhiêu mọi người đều biết, cho nên mấy ngày nay có nhiều người tới tìm tôi …… Tuy rằng bọn họ chưa từng đi học…… Nhưng chuyện đếm tiền, ai cũng cảm thấy mình có thể làm được. Cho nên……”

Đếm tiền? Diệp Kiều đen mặt.

Trong mắt thôn dân thôn Hạ Hà, kế toán lại được xem là việc “Đếm tiền”. Thật là cạn lời……

Diệp Kiều nhớ lại bản thân mình ở đời trước đi thi lấy bằng kế toán, phải vượt qua sáu môn thi mới đạt kết quả. Chuyện như vậy ai là sinh viên nghành này cũng sợ.

Bỏ đi, làm cho bọn họ xem một chút cái gì là “Đếm tiền” ……

“Được ạ! Vậy chúng ta tổ chức một cuộc thi cho mọi người, ai muốn tham gia đều có thể đăng ký. Nhờ bác đứng ra tổ chức một chút, hết hạn ghi danh là 6 giờ tối mai, sáng mốt liền thi”

Hừ! Diệp Kiều nở nụ cười xấu xa ở trong lòng.

Những kẻ ngu ngốc! Hãy đến xem một chút đáng sợ của việc “Đếm tiền” đi!

“Được đó!” Trưởng thôn tự cho là mình đã tìm được cơ hội đáng quý cho mọi người, xoay người liền đi, ông muốn mau chóng thông báo cho bọn họ.

Qua hai ngày, trời còn chưa sáng, những người muốn tham gia cuộc thi đều đã đến nhà ăn.

Trước đó Diệp Kiều đã cho Lưu Học Siêu cùng vài người sắp xếp ổn thỏa trong nhà ăn.

Đem bàn lớn ăn cơm dời đi, dùng ghế dài làm bàn, tấm gỗ nhỏ làm ghế. Chỉnh cho ngay ngắn thì nhà ăn cũng đủ sức chứa cả trăm người cùng thi.

Nói thật, con số này cũng làm Diệp Kiều bất ngờ, tất cả thanh niên thôn Hạ Hà bọn họ đều tới tham gia ……Thực tự tin. Hơn nữa, cũng có người đến từ các thôn gần đó, cứ thế đã hơn một trăm người.

Này thật là hiện thực bản “Trăm dặm chọn một” nha.

Diệp Kiều chắp tay sau lưng làm giám thị, thấy rất nhiều người đều đang vò đầu bứt tai, nhìn lướt qua bài thi của bọn họ, đều là một mảnh trống không.

Diệp Kiều khẽ lắc đầu.

So sánh với thôn dân, bài thi của nhóm thanh niên trí thức có phần ổn thỏa hơn, Diệp Kiều dừng chân, cúi đầu nhìn về phía bên trái.

Thế nhưng đều trả lời được, lợi hại.

Khóe miệng Diệp Kiều cong cong, nhìn đến thí sinh, là người quen.

Tên là gì ấy nhỉ?

Vu Văn Hiên?

Có chút bản lĩnh.

Cô thầm nghĩ, từ từ dời bước.

Thời gian thi đã hết, trong lúc Diệp Kiều thu thập bài thi, nhịn không được hỏi:

“Tôn Oánh Oánh đâu, sao lại không có mặt?”

Cả nhóm thanh niên trí thức đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Vu Văn Hiên đứng ra nói: “Cô ấy bị bệnh rồi, bắt đầu từ ngày hôm qua thì tiêu chảy, cả người suy yếu đến ngồi cũng không vững.”

Diệp Kiều nhíu mày, quét mắt nhìn về phía bọn họ: “Thế thì thật đáng tiếc. Bây giờ cô ấy có đỡ hơn chút nào không? Có cần đi bác sĩ khám không?”

Cô vừa dứt lời, Tôn Oánh Oánh lại đột nhiên xuất hiện. Sắc mặt Tôn Oánh Oánh trắng bệch, cả người suy yếu vịn tường đi tới: “Thức ăn ngày hôm qua có vấn đề!”

Diệp Kiều nhìn vẻ mặt đau khổ của Tôn Oánh Oánh, lại quay đầu nhìn sắc mặt bất đồng của nhóm thanh niên trí thức. Ở dưới mí mắt của cô thế mà có người dám làm loại chuyện này, cô cười lạnh lên tiếng: “Lúc trước tôi đã nói qua, muốn vào nhà xưởng làm việc thì phải dựa vào bản lĩnh chính mình, cũng không phải là loại bản lĩnh này.”

“Không phải chúng tôi làm đâu!” Diệp Kiều vừa dứt lời, đám thanh niên trí thức liền nhao nhao lên tiếng.

Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy chuyện Tôn Oánh Oánh bị tiêu chảy lần này vô cùng đáng nghi, đúng vào một ngày trước khi nhận được thông báo tuyển kế toán của trưởng thôn. Nhưng cả nhóm ở cùng nhau lâu như vậy cũng sẽ có tình cảm, ai mà làm chuyện này.

“Đồng chí Tôn, cô ngồi xuống trước đi.” Diệp Kiều đưa mắt cho Lưu Học Siêu.

Lưu Học Siêu vội vàng chuyển cái ghế lại đây.

Tôn Oánh Oánh ngồi xuống, dựa người vào vách tường thở ra một hơi, lấy ra một tấm giấy từ trong túi: “Đây là phiếu xét nghiệm của sở Vệ Sinh. Sáng nay tôi đã đến đó kiểm tra, bác sĩ nói tôi ăn trúng bã đậu mới bị như vậy. Vậy tối hôm qua là ai lấy cơm cho tôi?”

Vu Văn Hiên chủ động đứng ra, nghiêm túc nói: “Đêm qua là tôi lấy cơm giúp cô nhưng tôi không làm chuyện này.”

Tôn Oánh Oánh giận dữ hét lên: “Anh nói không phải anh là tôi sẽ tin sao? Nếu cái gì anh cũng không làm, tôi sẽ bị như vậy sao?”

Vu Văn Hiên hiểu rõ cảm xúc của Tôn Oánh Oánh, nhưng vẫn không vui lên tiếng: “Tôi nói tôi không làm chuyện này chính là không làm.”

Diệp Kiều đứng một bên nhìn biểu hiện của mọi người, những thí sinh khác đều lục tục rời đi, Lưu Học Siêu cũng đi đóng cửa. Trong nhà ăn lúc này, chỉ còn lại có Diệp Kiều cùng vài thanh niên trí thức.