Chương 33: Nhớ em

Thấy thái độ Chu Quảng Phát có vẻ né tránh. Trong lòng Diệp Kiều liền hiểu rõ mọi chuyện, tự bảo về sau bản thân phải cách Chu Quảng Phát xa một chút. Nhưng lúc này không có bằng chứng, cô cũng không làm được cái gì.

Thấy trên bàn còn dư lại mấy phần đề thi, Diệp Kiều nói: “Tuy rằng chúng ta đã thi xong, nhưng vào phút cuối cô cũng đã cố gắng đến đây. Hay là bây giờ, cô cũng thi một chút?”

Nghe Diệp Kiều nói câu này, những thanh niên trí thức khác đều có chút không vui.

Bỗng dưng lại nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh với bọn họ, hơn nữa nói không chừng Tôn Oánh Oánh đã xem qua đáp án của đề thi lần này.

“Như vậy không công bằng. Hai giờ trước đã phát đề thi, có lẽ Tôn Oánh Oánh đã biết đáp án.”

Chu Quảng Phát tỏ ra ương ngạnh, không muốn choTôn Oánh Oánh một cơ hội nào.

“Anh!” Tôn Oánh Oánh đập tay lên bàn, nóng nảy:

“Tôi làm sao biết được đề thi? Cả buổi sáng hôm nay, tôi vẫn luôn ở sở Vệ Sinh đấy.”

Chu Quảng Phát không nhìn cô, miệng lầm bầm quay mặt đi: “Chúng tôi làm sao biết được lời cô nói là thật hay……”

Chu Quảng Phát này thật đúng là làm người ta chán ghét, Diệp Kiều trong lòng không vui, nhấp môi: “Được rồi! Nếu đã như vậy, tôi sẽ đưa ra đề thi khác.”

Vì cuộc thi lần này, Diệp Kiều đã nhớ lại rất nhiều dạng đề thi mà đời trước cô đã từng nghiên cứu qua để tăng cường kiến thức cho bản thân lúc đi thi.

Cô lật ngược phần đề thi, cầm bút “Xoát xoát xoát”, trong vòng 10 phút đã viết ra bốn cái đề dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Đem bài thi đưa cho Tôn Oánh Oánh: “Đồng chí Tôn, cô làm đi. Cho cô một tiếng đồng hồ. Nếu cô có thể làm đúng bốn cái đề này, tôi sẽ ưu tiên tuyển cô.”

Nói tới đây, Diệp Kiều tạm dừng một chút, nhìn quanh mọi người: “Độ khó của bốn đề thi này cao hơn so với đề thi mà tôi đưa ra cho mọi người, nếu mọi người muốn, cũng có thể làm một chút thử xem. Toàn bộ đáp án đều đúng, tôi cũng ưu tiên tuyển.”

Có vài người đến gần nhìn đề thi, sau đó liền tránh ra. Chu Quảng Phát cũng không cam lòng tụt hậu, nhìn đến đề mục “Nó biết mình, mình lại không biết nó”, sắc mặt cũng nhăn nhó rời đi.

Tôn Oánh Oánh lại vui vẻ cầm lấy bút, cúi đầu viết vội.

Diệp Kiều ở bên cạnh giám sát, tiện tay chấm bài thi của mọi người. Lâu lâu, liếc về phía Tôn Oánh Oánh một cái tỏ vẻ hài lòng, xem ra cô gái này có chút tài năng, không phải kẻ khoát lác.

Một giờ sau, Tôn Oánh Oánh nộp bài thi, Diệp Kiều dừng bút.

“Được rồi, tất cả hãy về đi. Chờ tôi xem xong bài thi, sẽ để trưởng thôn thông báo kết quả cho mọi người.”

Thu dọn bài thi trên bàn, Diệp Kiều nhìn về nhóm thanh niên trí thức còn không chịu rời đi, lên tiếng. Nói xong, Diệp Kiều cũng lười để ý đến bọn họ. Ôm bài thi đi về nhà.

Lưu Học Siêu vội vàng đuổi theo: “Cô Diệp, tôi cầm bài thi giúp cô!”

“Được!” Diệp Kiều cũng không từ chối, vốn dĩ đầu bếp là một ngành nghề thầy truyền trò nối, có việc học trò phải làm thay là bình thường.

Lưu Học Siêu một đường tiễn Diệp Kiều về đến nhà, lúc này mới từ biệt rời đi.

“Kiều Kiều à, mọi người đều chờ con đấy, có thư của Lục Thừa!” Vừa bước vào cửa, Diệp Kiều liền nghe thấy được âm thanh của mẹ chồng.

Lục Thừa đã đi được 22 ngày! Diệp Kiều vẫn luôn đếm từng ngày.

Cô sững sờ một chút, sau đó liền vui mừng đón lấy lá thư mà Trương Thúy Thúy đưa qua.

Trên bì thư viết đích thân Diệp Kiều xem.

Diệp Kiều nhìn nét chữ của ngay ngắn của Lục Thừa, mỉm cười trộm nghĩ.

Tên này thế mà cũng nhớ viết thư gửi về. Bằng không, bộ dáng anh ra sao cô cũng quên mất!

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Diệp Kiều vẫn luôn nhớ khuôn mặt tuấn tú của Lục Thừa. Ai da, anh tuấn như Kim Thành Vũ, Cổ Thiên Lạc a ~

【 Đồng chí Kiều Kiều, chào buổi sáng. 】

Mở đầu kiểu gì vậy, cái tên đầu gỗ này…… Diệp Kiều có chút cạn lời.

【 Tôi đã tới Thâm Thành, cùng A Triệu, Đại Ngưu ở gần phố điện tử. Thâm Thành thật sự rất lớn, rất phồn thịnh. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ mang em đến đây xem thử. 】

Hừ, may mắn cho anh là còn nhớ đến tôi. Diệp Kiều cầm lá thư, tìm cái ghế trong sân ngồi xuống.

Thời tiết thôn Hạ Hà thật tốt, ánh sáng mặt trời lấp lánh trong sân.

Cô nghiêng người, dưới những tia nắng đang nhảy nhót trên lá thư, chữ viết của Lục Thừa dường như trở nên hoạt bát giống học sinh tiểu học.

Ầy, Diệp Kiều suýt chút quên mất, bằng cấp của ông chồng nhà mình cũng chính là học sinh tiểu học mà thôi.

Thấy vẻ nghiêm túc của Diệp Kiều, vốn đang muốn nói con dâu mấy câu, Trương Thúy Thúy xoay người rời đi. Măc kệ hai vợ chồng nó tình chàng ý thϊếp đi, bà ra vườn hái một ít dưa chuột còn có ích hơn.

Trong thư, Lục Thừa đem cuộc sống ở Thâm Thành gần đây của ba người bọn họ kể lại từng chi tiết. Cũng nhắc tới sau khi thăm dò về tình hình sản xuất và tiêu thụ đồ điện tử nơi này, cảm thấy rất có tương lai, vì thế quyết định ở lại tìm hiểu, có thể qua thêm một thời gian dài mới trở về được.

Cuối cùng còn viết một câu ——【Nhớ em】

Diệp Kiều xem thư xong, căn bản không có gì lo lắng cho Lục Thừa, nhưng lúc nhìn đến nhớ em hai chữ, trong lòng cũng không khỏi có chút nhớ mong.

Diệp Kiều đem thư cất kỹ, lúc Trương Thúy Thúy hỏi đến liền nói với bọn họ: “Lục Thừa ở thành phố Bắc Hà làm nhân viên thời vụ có biểu hiện tốt nên được lãnh đạo quan tâm, tạm thời không trở về nhà”.

Vì để cả nhà tin tưởng, Diệp Kiều lấy ra mười đồng từ số tiền còn lại của bản thân, nói là tiền lương hơn nửa tháng của Lục Thừa.

Trương Thúy Thúy vui vẻ cầm lấy, cảm thán không thôi: “Tiền lương ở thành phố cao thật a, nửa tháng thế mà đã có được một tấm đại đoàn kết.”

Diệp Kiều nằm ở trên giường trằn trọc, nghiêng mình nhìn bên cạnh trống không. Nơi này vốn là Lục Thừa……