Chương 31: Mọi người đều muốn có phần

“Sao vậy? Mọi người có chuyện gì sao?”

Diệp Kiều nhìn nhóm thanh niên trước mắt mình, lúc trước nguyên chủ gả cho Lục Thừa là bởi vì nhất thời phiền não. Bị bọn họ xa lánh cũng là chuyện thường, cho nên cô không có gì để oán trách.

Vu Văn Hiên lấy hết can đảm, nói: “Chúng tôi muốn tìm hiểu một chút, làm kế toán cần phải biết cái gì?”

“Đầu tiên phải có trình độ học vấn nhất định, tốt nhất là am hiểu toán học, nếu có kinh nghiệm càng tốt. Nhưng có được tuyển dụng hay không, còn phải xem năng lực thể hiện”

Diệp Kiều cười trả lời: “Tôi hy vọng mọi người đều tới thử xem. Đừng đem kiến thức mà mình học được vứt bỏ, chỉ biết dùng sức để lao động thì thật đáng tiếc.”

Tôn Oánh Oánh nghe thấy Diệp Kiều nói người có kinh nghiệm càng tốt, nhịn không được liền khoe: “Diệp Kiều, trước kia tôi đã từng cùng với mẹ tôi làm kế toán ở một xưởng nhỏ trong thành phố, tôi biết làm.”

“Vậy thật tốt, đến lúc ứng tuyển nói tỉ mỉ một chút.”

Một người khác tên là Chu Quảng Phát nhịn không được hỏi: “Nếu cô ấy đã có kinh nghiệm, chúng tôi còn có cơ hội sao?”

Lúc này Tôn Oánh Oánh mới ý thức được mọi người ai cũng đều muốn tranh làm kế toán, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Chu Quảng Phát đưa ra thắc mắc của bốn người còn lại, tất cả đưa mắt nhìn về phía Diệp Kiều.

“Đều có cơ hội, mục tiêu vẫn là chọn kết quả ứng tuyển, không phải nói nói mấy câu là không cần phỏng vấn.” Nghe Diệp Kiều nói xong, mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Diệp Kiều thấy không còn chuyện gì, muốn rời đi, lại bị Vu Văn Hiên lần nữa gọi lại: “Cái kia…… Thật xin lỗi, lúc trước chúng tôi ……”

Diệp Kiều biết câu xin lỗi này là Vu Văn Hiên nói với chính nguyên chủ, nhưng đừng nói cô không thèm để ý, dựa vào ký ức của nguyên chủ mà nói, nguyên chủ cũng hoàn toàn không so đo cái này.

Vì thế Diệp Kiều bình tĩnh nói: “Đều là chuyện đã qua, hơn nữa lựa chọn của mỗi người không giống nhau, các anh cũng không có làm sai cái gì.”

Nói xong, Diệp Kiều đi về phía nhà họ Lục. Vu Văn Hiên đứng yên tại chỗ một lúc lâu, nhìn chằm chằm phía sau Diệp Kiều, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của cô.

Sau khi Diệp Kiều rời đi, nhóm người này tuy rằng vẫn cùng nhau làm việc, ăn cơm nhưng bầu không khí giữa bọn họ đã khác.

Về đến nhà, thái độ người trong nhà đối với Diệp Kiều tăng lên một bậc. Ngay cả Lục Trừ cũng lân la đến gần đấm lưng cho cô.

Diệp Kiều bị cả nhà làm cho ngỡ ngàng, không thốt nên lời.

Lúc này còn chưa có bắt đầu chính thức xây dựng nhà xưởng mà đã như vậy. Nếu là sau khi xây xong nhà xưởng, kiếm được tiền không biết những người này sẽ nịnh bợ cô đến độ nào.

Thấy Trương Thúy Thúy lấy thịt khô mà người ta tặng cho đem ra chuẩn bị hầm, Diệp Kiều liền ngăn lại.

“Mẹ, đừng làm vậy. Lại nói, sau này mọi người đừng có nhận lời nhờ vả của bất kỳ ai, bởi vì trong cuộc họp con đã nói qua, điều kiện muốn vào xưởng làm việc chỉ có một, đó chính là dựa vào bản lĩnh của mình.”

Thấy Diệp Kiều nói như vậy, Trương Thúy Thúy chưa từ bỏ ý định hỏi câu: “Không thể giúp đỡ thật ư, kể cả một, hai người.”

Diệp Kiều nghe thế, lập tức nghiêm túc giải thích hậu quả nghiêm trọng của việc nhận hối lộ, dựa vào quan hệ mà kiếm lợi ích cho cả nhà.

Vì muốn mọi người nhớ thật kỹ, Diệp Kiều còn kết hợp với câu chuyện trong tiểu thuyết mà cô từng xem qua. Sau khi cả nhà nghe xong đều sợ hãi.

Bọn họ ai cũng thích được người khác bợ đỡ, cũng muốn chiếm lợi ích nhưng lại càng muốn sống yên ổn, không muốn dính tới luật pháp.

Vì thế, nghe DIệp Kiều kể chuyện xong, cả nhà vội vã chạy ra ngoài, ngay cả tốc độ của Lục Trừ cũng khác xa ngày thường.

Diệp Kiều nhìn phản ứng của mọi người, chỉ có thể buồn cười mà lắc đầu.

——

Bởi vì dự án được thành phố coi trọng, việc xây dựng xưởng thực phẩm thôn Hạ Hà diễn ra nhanh chóng.

Xây dựng xưởng, phỏng vấn, mua thêm đồ dùng chuẩn bị cho việc sản xuất, toàn bộ được tiến hành với khí thế hừng hực.

Miêu thị trưởng còn mang ống nước đưa đến, đây là thiết bị dùng để lọc bỏ chất thải mà một số cơ sở chế biến thực phẩm thường dùng, nhưng cũng đủ đáp ứng điều kiện trước mắt của thôn Hạ Hà.

Ngày này, Diệp Kiều làm xong cơm ở nhà ăn, đang dọn dẹp bệ bếp, liền có người đến gần bắt chuyện.

“Chào Diệp xưởng trưởng.”

“Chú Căn? Có chuyện gì mà chú tìm tôi?”

Qua thai tháng thời gian, Diệp Kiều đã nhận biết đa số người trong thôn Hạ Hà.

Triệu Lão Căn khẩn trương, đôi tay không ngừng cọ xát: “Cái đó... Diệp xưởng trưởng, tôi thấy xưởng chế biến thực phẩm đã bắt đầu xây dựng. Cô cũng biết cả nhà chúng tôi đều làm thợ nề, tôi muốn hỏi một chút, nhà xưởng này có thể để cho nhà chúng tôi nhận thầu hay không? Cha con chúng tôi nhất định sẽ làm thật tốt.”

Diệp Kiều nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Chú Căn, xây nhà xưởng cùng xây nhà ở không giống nhau. Cần thợ có trình độ chuyên môn, Kỷ chủ nhiệm đã mời đội xây dựng từ thành phố Bắc Hà đến làm rồi ạ!”

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Triệu Lão Căn lóe lên tia không phục, ngữ khí tăng lên: “Khác chỗ nào? Nhà xưởng so với nhà chúng ta ở còn đơn giản hơn nhiều, không phải là bốn bức tường cộng thêm cánh cửa hay sao?”

Diệp Kiều buông cái khăn trong tay, thu lại nụ cười.

“Không giống ở đâu, tôi là người ngoài nghề nên nhìn không ra. Nhưng chú Căn đã làm nghề xây nhà mấy chục năm nay, nếu chú nhìn không ra sự khác nhau trong đó. Khẳng định xây nhà xưởng ra sao chú hoàn toàn không biết. Đúng không? Bác trưởng thôn?”