Chương 46: Đi Học

Cô ta quay đầu lại nói với Lâm Nhị Hạ: “Nhị Hạ, Khánh Lan chỉ tò mò hỏi chút thôi, không có ác ý gì.”

Lâm Nhị Hạ cảm thán trong lòng một tiếng, xong đời, cô đã ngửi được hương vị giữa học sinh đồng nghiệp với nhau nào đó trong kiếp trước.

Lâm Nhị Hạ nhìn áo dài tay của mình, hai cánh tay đầy mụn vá không đối xứng, chỗ đầu gối bên trái quần màu xanh đen của mình còn có mụn vá màu đen, bởi vì tay nghề không tệ thực sự không phải đặc biệt dễ thấy, bộ này tốt hơn những bộ khác một chút, mụn vá cũng ít hơn.

Được rồi, cô thoạt nhìn đúng là người nghèo.

Lâm Nhị Hạ nhìn Tạ Khánh Lan có chút sốt ruột giải thích: “Tôi cắt tóc là vì tóc quá dài, ở trường học không tiện xử lý, đương nhiên là cũng có ý nghĩ đổi tiền.”

Lâm Nhị Hạ nói thẳng như vậy, nói đến đổi tiền cũng không có bất cứ ngượng ngùng gì.

Tạ Khánh Lan thấy Lâm Nhị Hạ không tức giận, thở phào nhẹ nhõm một hơi nói:

“Nhưng mà Lâm Nhị Hạ kiểu tóc này của cô còn khá đẹp, là người thu mua tóc cắt cho cô à?”

Lâm Nhị Hạ ứng phó qua loa: “Tôi tự mình cắt bừa thôi.”

“Vậy cô đúng là lợi hại.” Tạ Tiểu Liên có chút kích động khích lệ.

Lâm Nhị Hạ không nhìn cô ta, xoay người sang chỗ khác thu dọn tủ, quần áo của mình ở bên trong còn chưa thu dọn xong.

Đột nhiên lật đến túi của cô út, là quần áo mới, áo sơ mi màu xanh đen, buổi sáng cô đã thử hơi rộng, nhưng để như vậy có thể mặc mấy năm, đây cũng là bộ quần áo mới đầu tiên của cô, nên cô vô cùng quý trọng.

Theo Lâm Nhị Hạ không nói gì, bầu không khí trong ký túc xá có chút xấu hổ.

Đặc biệt là Tạ Tiểu Liên còn kề tai nói nhỏ với Tạ Khánh Lan, còn thường ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Nhị Hạ một cái, lại nhanh chóng cúi đầu.

Lâm Nhị Hạ cảm thấy không thú vị, xoay người muốn đi ra ngoài đi dạo.



Hứa Như thấy Lâm Nhị Hạ đi ra ngoài, suy nghĩ một lát cũng đi theo ra ngoài.

Đi ra khỏi ký túc xá, Hứa Như thấy Lâm Nhị Hạ đi đến bên sân thể dục, đi theo một đoạn mới gọi cô lại.

“Lâm Nhị Hạ, cô đợi tôi với.”

Lâm Nhị Hạ quay đầu, nghi ngờ hỏi: “Hứa Như, cô có chuyện gì sao?”

“Không phải chỉ muốn đi dạo trường học thôi sao, nên gọi cô đi cùng.”

Lâm Nhị Hạ gật đầu đồng ý, trường học của bọn họ không tính là rộng, mấy nhà ở chỉnh tề, phía giữa là con đường rộng rãi, khu dạy học ở tận cùng bên trong.

Vào cửa phía tây là lều xe, đi về phía tây lều xe là căn tin.

Bọn họ đi dạo một vòng, đi dạo xong thì gần tới giờ ăn cơm tối, hai người về ký túc xá lấy hộp cơm và phiếu gạo đến căn tin.

Lâm Nhị Hạ còn mang theo dưa muối của cô.

Giữa trưa ăn tương đối nhiều, buổi chiều cũng không vận động gì, Lâm Nhị Hạ đổi một cái bánh bột ngô ăn kèm dưa muối, rót một bình nước ấm là xong cơm tối.

Hứa Như ăn ngon hơn chút, bánh bột ngô bột mì trắng và bột ngô trộn lẫn, còn có một bát cháo trắng, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không bàn luận chuyện này.

Ăn cơm tối xong thì không còn chuyện gì, cũng không có tiết tự học buổi tối, nhưng ngày hôm nay ngồi xe rất mệt mỏi, Lâm Nhị Hạ dính vào giường là ngủ mất, những người khác trong ký túc xá cũng không khác mấy.

Sáng sớm hôm sau, ăn cơm sáng với Hứa Như xong đã gần 7 giờ, ngày hôm qua bọn họ đã xem qua phòng học, giống với ký túc xá của bọn họ đều là nhà ngói gạch đỏ, chẳng qua rộng rãi hơn một chút.

Lớp 10-3 ở chính giữa, bên lớp 10 chỉ có sáu gian nhà ở, trong đó gian nhỏ nhất là văn phòng của giáo viên, nói cách khác lớp 10 có tổng cộng 5 lớp.