Chương 45: Chủ Động Nói

Dưới cái nhìn của Lâm Châu Nhi, Lâm Nhị Hạ giống như người giỏi xã giao, có thể nói chuyện thân thiết với người xa lạ, còn hoàn toàn không nhìn ra được chút lúng túng nào, thực ra giống như đang giao lưu bình thường.

Lâm Nhị Hạ nhìn cô ấy một cái, tiếp xúc thời gian dài như vậy, lời nói của đứa nhỏ này vẫn đơn thuần, còn không có tâm nhãn gì, cũng không phải giả vờ mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ.

Là vì từ nhỏ đã sống vô ưu vô lo, người bên cạnh đều tính toán hết mọi thứ cho cô ấy, trên vật chất và tinh thần đều không lo, đương nhiên không cần nghĩ cái gì, cũng tạo thành cô ấy có chút không thích tiếp xúc với người xung quanh.

Nhưng mà cô ấy không có ý xấu gì, chẳng qua hai người đều là cháu gái của Lâm gia, đối lập quá thảm thiết.

Lâm Nhị Hạ vẫn không nhịn được hóa thân thành chanh tinh, nói chuyện đều hơi chua xót.

“Em không lo ăn uống, đương nhiên không cần lo lắng chuyện gì, nếu tính tình của chị không rộng rãi một chút, miệng không ngọt một chút, chị đã không được học cấp 3.

Cộng thêm chỉ là chuyện tốn hai câu miệng lưỡi, vì sao không thử nhiều xem, nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn.

Giống như hôm nay, có thể quen biết với chị Thải Phượng cũng là một chuyện may mắn.”

Nhưng đa số mọi người là không có thu hoạch gì, thậm chí còn có khả năng bị người ta coi là tính cách khác thường, có phải mắc bệnh nặng hay không.

Hôm nay Lâm Nhị Hạ không luôn quấy rầy người ta, bởi vì cô biết chuyện gì cũng phải có mức độ, bạn bè không phải gặp một lần là có thể giao ra hết, cần thời gian và tinh lực tích lũy.

Lâm Châu Nhi tự động xem nhẹ ý chua của Lâm Nhị Hạ, loại lời nói như vậy từ nhỏ cô ấy đã nghe nhiều, đám con gái trong thôn, còn có bạn học trong trường học nhiều không đếm xuể, cô ấy đã tự động xem nhẹ.

Hiện giờ cô ấy cảm thấy tràn ngập hứng thú đối với chị Lâm Nhị Hạ này, hay là nói trên người cô có rất nhiều thứ khiến cô ấy đáng học tập.

Cô ấy cũng không cảm nhận được ác ý từ trên người cô, cho nên cô ấy mới chủ động mở miệng.



3, 4 giờ chiều ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi trên người, càng hiện lên nặng nề.

Tách ra với Lâm Châu Nhi xong, tới ký túc xá người ở bên trong đã tới gần hết, giường dưới của cô cũng có thêm một cái đệm.

Bên trong tổng cộng có tám giường ngủ, vừa vặn còn dư lại một chiếc giường trên dưới không ai ở, vừa vặn là chiếc giường trên dưới ở tận cùng bên trong.

Người ở ký túc xá cũng tới đủ, ngoại trừ Hứa Như, Tạ Khánh Lan, Tạ Tiểu Liên buổi sáng mới quen, còn có bốn nữ sinh đang vui sướиɠ nói chuyện phiếm.

Lâm Nhị Hạ vừa tiến đến, bọn họ dừng lại nói chuyện, nhìn về phía cô.

Lâm Nhị Hạ cười: “Chào mọi người, tôi là Lâm Nhị Hạ, một thành viên của ký túc xá chúng ta.”

Hứa Như nhìn tóc của Lâm Nhị Hạ bị cắt đi thì hơi kinh ngạc, nhưng cô ấy không hỏi, giới thiệu với Lâm Nhị Hạ:

“Bốn vị này là Lưu Hiểu Mai, Vương Diễm Diễm, Tề Phương và Trình Linh, thực sự là trùng hợp, chúng ta đều là bạn học học cùng lớp, nếu tôi nhớ không nhầm mà nói, nữ sinh trọ ở trường lớp chúng ta là tám chúng ta.”

Đám Lưu Hiểu Mai đều mỉm cười đáp lại Lâm Nhị Hạ, cho dù thế nào đây cũng là lần đầu tiên mọi người gặp mặt, nên duy trì vẻ thân thiện.

Tạ Khánh Lan tò mò hỏi: “Lâm Nhị Hạ, sao cô cắt tóc đi vậy?”

Lâm Nhị Hạ còn chưa nói gì, Tạ Tiểu Liên ngồi bên cạnh kéo Tạ Khánh Lan.

“Người ta muốn dùng tóc đổi chút tiền thì làm sao, còn không cho người ta làm à.”