Chương 7

"Được, vậy chúng ta cùng nhau đi." Diệp Hồng Hà thấy được Hoắc Sênh đã nói nhiều hơn trước, mặc dù tính tình vẫn hay ít nói, nhưng đã hòa thuận hơn với mọi người xung quanh, cô ấy nhìn vào tay Hoắc Sênh, nói: "Cái tay này của cậu không tiện, cậu muốn mua cái gì, tớ giúp cậu xách cho."

"Không sao, mấy ngày nữa là có thể tháo băng rồi." Cũng không biết có phải là do ăn uống không đúng bữa hay không mà vết thương trên tay của Hoắc Sênh hồi phục chậm hơn so với dự kiến. Nhưng mấy ngày trước cô đi đến chỗ thầy lang để thăm khám, anh ta đã nói khoảng chừng vài ngày là đã có thể tháo bột ra rồi.

Khi cổ tay của Hoắc Sênh có thể được nới lỏng chút ít thì kết quả hạn ngạch quay lại thành phố cuối cùng cũng ra rồi, Hoắc Sênh nhìn Lý Trường Mỹ đang cười đến tít cả lông mày, khỏi phải nói cũng biết đáp án, bất kể quá trình như thế nào, kết quả đều giống như những gì được viết trong sách.

Hạn ngạch này thuộc về Lý Trường Mỹ, còn cô thì vẫn bị kẹt ở chỗ này.

Sau đó đích thân bí thư xã đã đến tìm Hoắc Sênh để làm công tác tư tưởng, Hoắc Sênh không cần nghĩ cũng biết ông ta định nói gì, chẳng qua hạn ngạch đã nộp lên trên rồi, ông ta đã điều tra qua, chuyện giữa Lý Trường Mỹ và Tôn Kính Văn chỉ là hiểu lầm, ngụ ý chuyện này cứ để như vậy cho qua như vậy đi, vừa phê bình vừa trấn an, làm như vậy cũng coi như đẹp lòng đôi bên.

Tôn Kính Văn dường như có quan hệ họ hàng xa gần nào đó với vị bí thư xã kia, bất kể chuyện này xảy ra như thế nào, Hoắc Sênh cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Rốt cuộc, suất trở lại thành phố của Tôn Kính Văn ngay từ đầu đã được trao cho người có động lực làm việc cao - Lý Trường Mỹ, chứ không phải trao cho Hoắc Sênh.

Bí thư xã nói hồi lâu, thấy Hoắc Sênh không trả lời, ông ta dừng lại, hớp một ngụm nước bốc khói trong bình, cô gái ở thành phố này có làn da trắng nõn thanh tú, thậm chí còn trắng hơn cả củ hành lá, thoạt nhìn có vẻ dịu dàng thanh tú, ở cái thôn Hà Câu này có rất nhiều thanh niên có học, nhưng không một ai xinh đẹp bằng cô. Ông ta im lặng một lúc, sau đó liền chuyển chủ đề: “Tôi nghe nói cha của cô — À không đúng, tôi đã đọc báo rồi, cô đã cắt đứt quan hệ với gia đình, hoàn cảnh gia đình sẽ không ảnh hưởng đến bất kỳ thành tích nào của cô, cô hãy nghiêm khắc với yêu cầu của bản thân và hãy tiếp tục tranh giành vị trí hạn ngạch trong năm tới nhé."

Tờ báo đã đưa thông tin về tình huống này, vài ngày trước Hoắc Sênh đã xem báo, bây giờ cô không còn liên quan gì đến nhà họ Hoắc, nếu vẫn còn quan hệ thì cô đã bị bắt đi từ lâu chứ không phải ở lại cái thôn Hạ Câu xa xôi hẻo lánh này.



Nếu như trong nguyên tác Hoắc Sênh là người có đầu óc, thì sau khi xem tờ báo chắc hẳn đã nắm được ngay ý đồ của nhà họ Hoắc. Bức thư được gửi cho cô lúc đầu không nói rõ lý do gì chẳng qua cũng chỉ là để tránh bị người khác bắt gặp, nhưng chỗ ghi người gửi bức thư lúc đó đã bị bôi đen rồi, tuy rằng sau này có biết được kết quả nhưng cũng không thể khỏa lấp nỗi uất hận trong lòng cô.

Cho nên vai nữ phụ chính là để bù đắp cho nữ chính.

Bí thư xã vừa động viên Hoắc Sênh vừa nhắc nhở đến cha mẹ của mình, Hoắc Sênh cũng nhanh chóng đưa ra hưởng ứng tích cực: "Nếu ông nói đã điều tra rõ thì có lẽ đó chỉ là hiểu lầm rồi, tôi đương nhiên sẽ tuân theo mọi sự sắp xếp của tổ chức, sẽ không có sai sót gì đâu, sau này tôi sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt, sẽ nỗ lực tiến bộ nhiều hơn!"

Và cứ thế vấn đề của Lý Trường Mỹ cuối cùng đã đi đến hồi kết không thể nào bất ngờ hơn.

Bí thư xã chuẩn bị rổ thuyết phục nhưng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh như vậy. Ông ta vốn còn tưởng Hoắc Sênh sẽ kiếm cớ gây chuyện với mình, hơn nữa sau khi quan sát mấy ngày, ông ta còn nghĩ rằng Hoắc Sênh đã suy nghĩ thông suốt, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Thay vào đó quay sang châm biếm mỉa mai Tôn Kính Văn, cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, làm việc gì cũng không cẩn thận, hoặc là không làm, hoặc là làm, mà có làm thì cũng chỉ là “rửa mông cho sạch”. Nếu còn có lần sau, đội trưởng đội sản xuất của ông ta chắc cũng không thèm làm nữa, thà về nhà tự làm ruộng luôn.

Lý Trường Mỹ cực kỳ vui vẻ khi nhận được tin tức cô ta sẽ được trở lại thành phố. Cô ta bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình trong ký túc xá dành cho thanh niên trí thức, thậm chí còn lấy một gói khoai lang khô mà cô ta không muốn ăn dưới đáy hộp rồi phân phát chúng cho những thanh niên trí thức khác trong ký túc xá. Cô ta đã sợ hãi nhiều ngày như vậy, ăn không ngon ngủ không yên, sợ vấn đề hạn ngạch chuyển biến xấu, lúc này đây, cô ta mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Bên này cô ta tràn ngập niềm vui, còn bên kia Hoắc Sênh vừa mới cùng bí thư xã nói chuyện xong, nhưng đột nhiên cô nghe thấy có người gọi to từ xa: "Chị à!"