Chương 6

"Sớm muộn gì cũng tới thôi, a, thật sự là đến rồi này." Một người đàn ông cao lớn đứng ở trước cửa, trên cánh tay màu lúa mì đang cầm một cây sào dài. Trên người anh mặc một mảnh vải thô có vài mảnh vá, một bên ống quần xắn lên một nửa, lộ ra cơ bắp săn chắc, anh tươi cười bước vào, vươn tay kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, còn tiện tay bế cậu con trai của thầy lang ôm vào lòng: “Tiểu Trụ Tử, muốn ăn cái gì nào?” Nhìn thấy Tiểu Trụ Tử cầm trong tay cái gì đó, anh bèn cố tình giật lấy để trêu ghẹo thằng nhỏ.

Tiểu Trụ Tử dường như rất thích anh, nó bèn giơ cái bàn tay ngắn ngủn của mình ra, hét vào mặt anh trai Đông Tử đang cầm chặt viên kẹo trong tay, hai người vừa cười vừa nghịch ngợm với nhau.

“Anh đã ăn gì chưa?” Vị thầy lang hỏi anh: “Tôi kêu thím của anh lấy cho anh một bát cơm nhé.” Nói xong liền hướng về phía phòng bên gọi vọng vào.

"Tôi đã ăn rồi." Người đàn ông vươn tay muốn nâng Tiểu Trụ Tử lên cao, lại hướng ánh mắt nhìn về phía Hoắc Sênh, nụ cười trên gương mặt liền nhanh chóng dập tắt, nhưng anh cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi lại đảo mắt chuyển sang hướng khác.

Hoắc Sênh cảm thấy khó hiểu, cô chắc chắn không quen biết gì với vị khách của thầy lang này, hơn nữa cô cũng không có ý định ở lại chỗ này quá lâu, giày cũng đã trả lại, thế là cô nói lại với thầy lang kia một tiếng rồi nhanh chóng rời đi ngay.

“Lát nữa nhớ thay thuốc nhé, đừng để tay của mình bị ướt.” Vị lang y kêu to yêu cầu Hoắc Sênh nhớ chú ý lời mình đã dặn.

Hoắc Sênh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô cảm ơn rồi rời đi.

"Cái con bé này trông thật bận rộn, lúc nào cũng một lòng muốn quay lại thành phố, khao khát đến mức đến cái mạng cũng chẳng cần. May mà có anh lôi nó lên, nếu không một thanh niên trí thức cũng là một sinh viên đại học sẽ chết thảm, Tôn Kính Văn chắc chắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên đâu." Vị lang y húp một ngụm canh, hiện tại cái chuyện này đã gây xôn xao không nhỏ, ảnh hưởng đến xung quanh cũng không tốt, người trong thôn toàn nói lời ra tiếng vào, người này truyền tai người kia, thế là tin đồn nhanh chóng lan đi khắp nơi.

Tiểu Trúc Tử ngồi trong lòng người đàn ông cẩn thận xé bỏ lớp vỏ kẹo, nhét viên kẹo vào trong miệng, thằng bé không hiểu cha mình đang nói cái gì, chỉ cảm thấy viên kẹo trong miệng rất ngọt ngào, ăn ngon đến mức thằng bé liền ngậm miệng lại, dường như cậu nhóc không muốn để lộ vị ngọt trong miệng cho người khác biết.



"Ăn không được cũng là chuyện khiến bí thư chi xã đau đầu đấy." Người đàn ông kéo Tiểu Trụ Tử xuống, để thằng bé ngồi lên chiếc ghế đẩu, sau đó thản nhiên rút điếu thuốc trong túi ra, hút một hơi rồi đưa cho vị lang y: "Làm hay không làm, chỉ có trong lòng Tôn Kính Văn là hiểu rõ nhất."

"Tên nhóc thối, lấy ở đâu ra đấy?" Người trong thôn muốn hút thuốc đều phải tự trồng thuốc lá, vừa tiện lợi, vừa tiết kiệm, loại thuốc lá thu hoạch với tai lúa mì vẽ trên hộp thuốc lá là loại khá hiếm. Anh ta đưa tay nhận lấy, nhắm mắt đưa lên mũi ngửi, mùi này hơi khác với mùi thuốc lá khô. Anh ta hiếm khi nhét nó ra sau tai, thường hay đợi đến dịp lễ hội mới đem ra hút.

Người đàn ông mỉm cười, cũng không trả lời câu hỏi của anh ta, anh đốt điếu thuốc lá trên ngón tay bằng một que diêm, động tác của anh rất điêu luyện, trong miệng phả ra những làn khói xám, cảm giác thoải mái lan tỏa khắp cơ thể anh: "Không cần phải quan tâm nó ở đâu ra."

"Mà này, sao vừa rồi anh không chào Hoắc Sênh một tiếng? Tôi thấy bộ dáng của cô gái đó hình như không biết là do anh đã cứu cô ấy đâu." Vị lang y đột nhiên nhớ tới vừa rồi hai người còn không liếc nhìn nhau nữa. Người phụ nữ này được Đông Tử cứu lấy, mặc dù tay của Hoắc Sênh bị gãy nhưng dù thế nào cô cũng nên cảm ơn anh một tiếng mới phải.

"Chào hỏi như thế nào đây? Tôi cũng đâu có quen biết gì cô ấy chứ. Tôi chán ghét nhất là mấy thanh niên trí thức thích ỏng ẽo nũng nịu trong thành phố. Đặc biệt là mấy cô nữ thanh niên trí thức, hôm đó tôi chỉ tiện tay cứu giúp thôi, cô ấy nhảy xuống sông khiến tôi phải vất vả lắm mới lôi lên được đấy."

Người đàn ông lắc lắc tàn thuốc trong tay, vốn dĩ anh không muốn dây dưa chút nào với cái cô thanh niên trí thức này.

Thức ăn trong nhà của mấy thanh niên tri thức vốn ăn không ngon, hơn nữa lại rất ít khi cho dầu ăn, Hoắc Sênh nghỉ ngơi mấy ngày, phát hiện cơ thể của mình có hơi hạ đường huyết, may mà cô có thủ sẵn một lọ mật ong, có thể khuấy vào trong nước uống đỡ, tạm thời có thể chống đỡ cho qua cơn. Những thứ cô có trong tay đa phần đều là nhu yếu phẩm hàng ngày, nhưng cô vẫn phải tranh thủ thời gian đi chợ từ xã để mua thêm một ít đồ thủ sẵn cho mình.

Thanh niên có học thức lớn hơn Diệp Hồng Hà cũng định đi cùng cô, nhưng gần đây đội có quá nhiều công việc đồng áng nên phải mất một thời gian mới có thể đi được, thế là Hoắc Sênh quyết định khi nào có thời gian sẽ đi cùng cô ấy.