Chương 8

Giọng nói trông có vẻ xa lạ nhưng lại rất quen thuộc, sau đó một bóng người mảnh khảnh mặc áo sơ mi trắng chạy về phía Hoắc Sênh.

"Hoắc...Hoắc San?" Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhất thời không xác định được bóng người trước mặt mình.

Khác với sự dịu dàng của Hoắc Sênh, Hoắc Sơn có tính cách hoạt bát, cô ta để kiểu tóc ngắn ngang tai đang thịnh hành hiện nay. Cả người cô ta toát lên vẻ thanh tú, trên áo sơ mi trắng lại kèm thêm một cái cổ lông, trông rất đẹp và hợp thời trang, nhưng ngay vào lúc này, đôi mắt thâm quầng kia lại khiến cả người cô ta có chút bệnh hoạn.

"Chị, chị không sao chứ? Tay của chị—" Hoắc San rơm rớm nước mắt nói, cô ta nhận được tin Hoắc Sênh nhảy sông, trải qua nhiều ngày lăn lộn vất vả mới chạy đến được thôn Hạ Câu, nhìn thấy Hoắc Sênh bị thương ở tay, cô ta lo lắng đến rơi cả nước mắt. Mặc dù Hoắc Sênh luôn xa lánh cô ta nhưng cô ta lại luôn coi Hoắc Sênh như chị gái ruột của mình.

Chuyện xảy ra vào mấy năm trước, cha Hoắc không biết đã cứu phải cái người gì đấy, bây giờ tự dưng lại bị bắt đi điều tra, muốn gặp cũng không gặp được, cả nhà nhốn nháo hoảng loạn cả lên, không dễ gì mới đem hai cô con gái ra giải vây, nhưng khi mẹ Hoắc biết tin Hoắc Sênh nhảy sông liền lập tức ngất xỉu tại chỗ, người nhà lập tức đưa vào trong bệnh viện nằm, nhưng cũng không thể vào trong thăm bà thường xuyên.

Tuy rằng lúc còn nhỏ Hoắc San đã từng khóc rất nhiều, nhưng cô ta cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, bây giờ gặp lại Hoắc Sênh ở chỗ này, Hoắc San không kìm được nước mắt mấy ngày nay, nhìn cô ta thật yếu đuối và tội nghiệp, ngay cả một người phụ nữ mạnh mẽ như Hoắc Sênh cũng cảm thấy thương hại cho cô ta.

Cô do dự một hồi, sau đó mới miễn cưỡng vỗ lưng an ủi Hoắc San: "Không sao nữa rồi, mọi chuyện qua rồi, làm sao em tới được chỗ này, mọi chuyện trong nhà vẫn ổn chứ?" Thật ra, cô biết mấy câu hỏi này thật thừa thãi, nhưng Hoắc Sênh chợt nhận ra rằng nếu tuân theo diễn biến của cuốn sách gốc thì đây rõ ràng là cơ hội để cô rời khỏi thôn Hà Câu.

"Chị, chị nghe em nói, cha thật sự không muốn cắt đứt quan hệ với chị đâu." Hoắc San lau nước mắt, khàn giọng giải thích với Hoắc sênh, lúc đó cha Hoắc bị giám sát, có một số chuyện không thể tiết lộ ra ngoài. Cô ta nhớ tới nguyên nhân Hoắc Sênh nhảy sông, vội vàng giải thích tới lui, cô ta rất sợ Hoắc Sênh sẽ sinh lòng oán hận.

Hoắc Sênh kiên nhẫn nghe cô ta nói: "Ừ, chị biết rồi, chị cũng không để ý nữa —— trước kia nhảy sông cũng không phải vì lý do này. Theo như tin tức trong thôn truyền lại là do chị không cẩn thận nên vô tình bị ngã xuống sông thôi."

Hai người cùng nhau trò chuyện một lúc, Hoắc Sênh thấy bộ dạng cô ta như vậy, trong lòng nghĩ chắc hẳn cô ta phải lăn lộn vất vả lắm mới đến được đây, cô muốn dẫn cô ta về ký túc xá thanh niên trí thức nghỉ ngơi một chút, sau đó kiếm chút đồ ăn cho đỡ đói.



“Không cần đâu, hôm nay em phải đi rồi.” Hoắc San gượng cười, do dự cắn môi, đưa cho Hoắc sênh một cái bọc nhỏ mà cô ta đang cầm.

Gói đồ trông có vẻ khá nặng, Hoắc Sênh mở gói đồ ra xem, bên trong có tem phiếu lương thực, phiếu thịt các loại, nhiều phiếu như vậy, xem ra tình hình nhà họ Hoắc không còn tốt như trước. Trong đầu Hoắc Thịnh có một ý nghĩ không biết Hoắc San lấy mấy thứ này ở đâu ra? Cô cũng không nhận lấy mà đẩy gói đồ nhỏ đó về phía cô ta: "Em cứ giữ lấy dùng đi."

Hoắc San lắc đầu, cô ta tới đây chủ yếu là để gặp Hoắc Sênh, bên cạnh còn có người kia, cô ta không cần dùng tới những thứ này.

"Chị, chị cầm lấy đi, em sắp tới thành phố B, chuyến tàu chính là hôm nay, chị để dành những thứ này dùng đi, hiện tại trong nhà không có gì khác. Phía cha mẹ chị đừng quá lo lắng, có tin tức gì em sẽ gọi điện thoại cho chị ngay."

"Em...tự lo cho mình tốt nhé." Lòng Hoắc Sênh bỗng chùng xuống, cô trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Để chị đưa em đến cổng thôn."

Giao thông từ thôn Hà Câu đến những thị trấn, huyện lị xung quanh rất bất tiện, phải đi xe bò để ra khỏi con đường đất, sau đó đổi sang ô tô để đến đó, xe chỉ chạy một chuyến một ngày, nếu bỏ lỡ chuyến xe thì chỉ có thể đợi đến ngày hôm sau. Hoắc Sênh thấy Hoắc San cái gì cũng không mang theo, chỉ vác mỗi cái người mình theo, cô ta cũng không quen thuộc nơi này, cô ngẫm nghĩ có lẽ nên đi theo cô ta lên đến huyện lị, đến đó rồi thì cô ta cũng không cần cô theo nữa, mà cô cũng yên tâm để cô ta rời đi.

Dù sao đây cũng là người mà nam chính yêu nhất.

Trên đường đi, Hoắc Sênh và Hoắc San cùng nhau đi dạo, hai người rất có sức hút đối với người xung quanh, thu hút một số nam thanh niên có học thức đang làm việc ở đây, bọn họ nhiệt tình nhìn hai người đi qua, bị đội trưởng mắng vài lần mới tiếp tục làm công việc dang dở.

Nhưng khi cô đưa Hoắc San đến cổng làng, cô nhìn thấy hai người rõ ràng không phải là người của thôn Hà Câu.