Từ Lực Tranh bắt những con ếch chạy thoát trở lại giỏ, nhưng không còn nhiều, anh ta thở dài, nói giỡn: "Thành quả cả đêm của tôi với Đông Tử đều bị cô phá hỏng cả rồi, đây chính là món ngày mai đội chúng tôi dùng để *khai huân.”
(*) Người trước kia ăn chay, nay đổi sang ăn mặn, gọi là Khai huân - 7# (bắt đầu ăn mặn). Nhưng ngày xưa gọi là Giải tố, Khai tố (bỏ ăn chay), chứ không gọi là Khai huân.
Hoắc Sênh quay đầu nhìn một con ếch vằn xanh trong tay anh ta, đầu lớn chắc khỏe, nhìn là biết nhiều thịt: “Tôi trả.”
Từ Lực Tranh vốn là nói đùa, nghe thế nói tiếp: "Trả như thế nào?"
“Tôi giúp anh bắt.”
Từ Lực Tranh: “... Cô không sợ sao?” Nữ thanh niên tri thức ở thành phố đều chỉ biết õng ẹo, làm việc sợ mệt sợ dơ, con vật như ếch đồng, hình thù xấu xí, lần trước có một nữ thanh niên tri thức nhìn thấy còn bị dọa cho phát khóc.
Hoắc Sênh sắc mặt quái lạ: "Sợ cái gì, cũng đâu cắn người.”
Từ Lực Tranh nghẹn họng.
"
Lúc này, ánh đèn pin như ẩn như hiện xuất hiện, Triệu Vệ Đông đã trở lại, Hoắc Sênh thấy chỉ có một mình anh ta, mở miệng hỏi: -Tôn Kính Văn đâu?"
“Đi rồi.” Triệu Vệ Đông vừa nói vừa chiếu đèn pin vào cái giỏ trong tay Từ Lực Tranh, thả mình trong mương cả đêm vất vả lắm mới bắt được một giỏ đầy ếch đồng, giờ chỉ còn hơn chục con, quả nhiên, hôm nay ra cửa lại không xem hoàng lịch, mỗi lần gặp nữ thanh niên tri thức này là không có chuyện gì tốt.
Một bên Hoắc Sênh vội nói: "Tôi trả!"
Từ Lực Tranh ở bên cạnh lên tiếng: “Đúng vậy, cô ấy trả!”
Sắc mặt Triệu Vệ Đông trở nên hung dữ, cao giọng mắng Từ Lực Tranh: “Trả cái gì mà trả!” Sau đó quay đầu không kiên nhẫn nói với Hoắc Sênh: “Tôn Kính Văn nói việc tối nay ông ta sợ cô một nữ đồng chí gác đêm không an toàn nên tới đó nhìn xem, cô không nói hai lời liền đánh ông ta một trận, còn quy chụp tội danh biếи ŧɦái cho ông ta.”
Hoắc Sênh mở to hai mắt, Tôn Kính Văn đây là trợn mắt nói dối, rõ ràng ông ta lòng mang ý xấu, bây giờ trái lại vừa ăn cướp vừa la làng, nếu đêm nay cô không gặp được Triệu Vệ Đông với Từ Lực Tranh thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Quay về thay quần áo đi, ngày mai Tôn Kính Văn muốn đến gặp bí thư xã để lý luận với cô." Triệu Vệ Đông đưa chiếc giày đang xách trên tay cho Hoắc Sênh, cái này là anh vừa tìm được dọc theo con đường Hoắc Sênh chạy tới.
Hoắc Sênh cũng không quan tâm mình đi một chân trần, nhìn bản mặt Triệu Vệ Đông như muốn ăn thịt người kia, cô cong ngón tay móc lấy chiếc giày, vội vàng cầm lấy loạng choạng xỏ vào.
*
Bí thư xã vừa nghe Tôn Kính Văn nói câu thứ hai đã cho ông ta một bạt tai.
Tôn Kính Văn bị đánh choáng váng, quan hệ giữa ông ta với bí thư xã cũng coi như là bà con, trước kia chưa từng thấy ông ấy phát giận lớn như vậy, ngay cả sự việc Lý Trường Mỹ lần trước cùng lắm chỉ đánh ông ta một cái, bảo hông ta về sau làm việc lau mông cho sạch, hiện giờ chỉ là một Hoắc Sênh, trong nhà còn xảy ra chuyện, tuy rằng đã cắt đứt quan hệ với cha mẹ nhưng nói thế nào vẫn là người xuất thân tốt.
"Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần là đừng làm chuyện như vậy nữa rồi? Trước kia mấy thanh niên tri thức đó đều là tự nguyện, bây giờ cả người không tự nguyện cậu cũng xuống tay, Tôn Kính Văn, có phải cậu thật sự muốn về nhà làm ruộng đúng không!” Bí thư xã cầm cái bình nước to trên bàn đập một tiếng rầm.
"Chú…”
Bí thư xã gay gắt ngắt lời ông ta: "Đừng gọi tôi! Cậu cho rằng việc danh sách của Lý Trường Mỹ vì cái gì nói gạch liền gạch?”
“Không phải chú nói là ý tứ của cấp trên sao?” Tôn Kính Văn vẻ mặt dốc lòng nghe giáo huấn, từ trước tới nay ông ta đều là vừa kính vừa sợ với bí thư xã.
“Cậu nghĩ rằng trong nhà Hoắc Sênh sa sút sao? Cô ấy là thanh niên tri thức đàng hoàng cậu cũng dám làm xằng làm bậy? Cậu để Lý Trường Mỹ thay tên Hoắc Sênh trong danh sách, phía trên liền có ý kiến, chẳng may không thể đổi lại được nên mới hạ lệnh xuống bảo tôi gạch tên của Lý Trường Mỹ, cậu không đi cụp đuôi làm người lại còn gây thêm rắc rối cho tôi!” Bí thư xã thật hận sắt không thành thép, hận không thể nhét con mẹ nó Tôn Kính Văn trở về lò tạo lại.
“Phía, phía trên?” Tôn Kính Văn nghe không rõ, nhưng ông ta biết mình đã chọc phải tổ ong, cho nên cũng trở nên sợ hãi, ông ta làm đội trưởng đội sản xuất nhiều năm như vậy, ngày tháng trôi qua dễ chịu, còn tưởng vẫn tiếp tục như thế.
"Chú họ, bây giờ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Bí thư xã nhìn tên không nên thân này, cuối cùng vẫn muốn cứu người, ông ấy mở cửa phòng làm việc, nói với trợ lý ở bên ngoài: “Đi thông báo, tập hợp tất cả các đội trưởng đội sản xuất, mở họp!" Nói xong, "Ầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Hiện tại ruột gan của Tôn Kính Văn hối hận cả rồi, triệu tập tất cả đội trưởng đội sản xuất mở họp, chẳng lẽ là muốn cách chức đội trưởng của ông ta sao? Ông ta vội vàng thú nhận lỗi lầm của mình với bí thư xã.
Bí thư xã hừ lạnh một tiếng, ngồi trở lại trên ghế, uống một hớp nước để nguôi giận, nói: “Hoắc Sênh không thể ở lại đội của cậu nữa.”