Chương 27

Tôn Kính Văn bị bôi nước ớt thật vất vả mở mắt ra, tròng mắt nóng rát, rốt cuộc mới rõ ràng, nhìn thấy Hoắc Sênh chạy đi, ông ta chửi một câu, đứng dậy đuổi theo, đoạn đường từ ruộng lúa mì đến ký túc xá thanh niên có chút xa, thêm nữa gần đó không có ngôi nhà nào, toàn là ruộng lúa mì và ruộng ngô, Hoắc Sênh muốn chạy cũng chẳng chạy được bao xa.

Giữa đường, Hoắc Sênh bị mất một chiếc giày, cô hoảng sợ chật vật chạy vào một chỗ ruộng lúa mì, lúa mì lả tả chạy về phía trước, thẳng đến khi bắt gặp ánh đèn pin loáng thoáng trong một con mương trước mặt, cô lập tực vọt tới, trong miệng hét lớn: “Có kẻ giở trò biếи ŧɦái!”

Người bên kia mương hình như nghe được giọng nói của Hoắc Sênh, ánh đèn pin chiếu thẳng về hướng Hoắc Sênh khiến tầm nhìn của cô mơ hồ, nhưng rõ ràng có hai người ở trong mương phía trước, cô quả thực không vì vui mừng, không vội vã chạy về phía ánh sáng đó.

Người trong mương đi lên, một tia sáng chiếu vào mặt Hoắc Sênh ở cự ly gần.

“Lại là cô.” Người cầm đèn pin nhận ra Hoắc Sênh.

Giọng nói này - tảng đá trong lòng Hoắc Sênh vừa rơi xuống lại treo lên, Triệu Vệ Đông này có lẽ so với Tôn Kính Văn cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng chẳng qua không chỉ có mình Triệu Vệ Đông, bên cạnh anh ta còn có một người khác, là Từ Lực Tranh, Từ Lực Tranh chính là người yêu của Chu Bình, Hoắc Sanh nhìn thấy anh ta liền nhẹ nhàng thở ra, tiếng nhỏ như muỗi kêu gọi: “Triệu, đội trưởng Triệu.”

Hoắc Sênh có đến đội hai vài lần, Từ Lực Tranh người cũng không tệ lắm, nhưng Triệu Vệ Đông không an toàn, Từ Lực Tranh này chắc chắn an toàn đáng tin cậy hơn.

Từ Lực Tranh bẻ cổ tay cầm đèn pin của Triệu Vệ Đông, ánh sáng từ đèn pin chiếu lên mặt Hoắc Sênh: "Ai, đây không phải là Hoắc thanh niên sao? Ban đêm ban hôm gọi hồn ai hả?"

Hoắc Sênh có chút kinh hãi, còn chưa lấy lại tinh thần, không hiểu ý tứ của Từ Lực Tranh, cũng không trả lời.

Triệu Vệ Đông đưa tay quơ quơ trước mặt Hoắc Sênh, ngữ khí xấu xa như trêu chọc một con vật nhỏ: "Vừa nãy không phải còn gọi tôi sao, tới, gọi lại một tiếng.”

Đầu của Hoắc Sênh bị ánh đèn pin chiếu sáng thanh tỉnh đôi chút: "Triệu đội trưởng."

Triệu Vệ Đông: "Ừm, ngoan."



Hoắc Sênh cả đêm kinh hồn bạt vía đều bị một tiếng ngoan của Triệu Vệ Đông làm cho tỉnh hồn.

Triệu Vệ Đông và Từ Lực Tranh lúc này chân trần xắn ống quần, hai người mới từ mương trèo lên bờ, chân dính đầy bùn ướt lõm bõm, bên cạnh còn có một cái giỏ, cái giỏ lật ra làm ếch đồng kêu “ồm ộp” chạy tán loạn.

Hai người thừa dịp ra mương bắt ếch ban đêm, chưa kịp bắt được mấy con thì một người phụ nữ đã lao đến la hét, còn một chân đá đổ cái giỏ mà họ dùng để đựng ếch.

Triệu Vệ Đông nhíu mày nhìn Hoắc Sênh sắc mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy, giày trên chân biến mất lúc nào cũng không hay, gót chân nhỏ lấm tấm bùn đất nhưng làn da lại trắng nõn, anh quay qua nói với Từ Lực Tranh: "Nhìn người." Nói xong cầm đèn pin đi về phía trước.

Phía trước là một cánh đồng lúa mì đã thu hoạch được hơn một nửa, ban nãy Hoắc Sênh từ đây chạy tới, sợ hãi như một con nai con.

Một trận âm thanh từ phía trước truyền đến, Triệu Vệ Đông tắt đèn pin trong tay, lùi lại một bước, lúc có người đang lao về phía ruộng lúa mì, anh dùng hết sức đá người kia xuống con mương nhỏ bên cạnh thửa ruộng, ngay sau đó liền bước tới bật đèn pin chiếu thẳng vào người bị anh đạp ngã. "Đội trưởng Tôn?"

Đôi mắt của Tôn Kính Văn sưng lên như quả óc chó vì ớt cay của Hoắc Sênh, lại ăn thêm mấy cú chày cán bột, bây giờ còn dính thêm một cước hung hăng của tiểu tử Triệu Vệ Đông thanh niên trai tráng, ngã xuống ngoài ruộng nửa ngày cũng không đứng lên.

"Đội trưởng Tôn, có chuyện gì vậy? Ban đêm không ở nhà ôm vợ con nệm ấm, chạy tới ruộng lúa mì làm cái chi.” Triệu Vệ Đông cầm đèn pin đi một vòng Tôn Kính Văn: "Sao anh còn chưa đứng lên, định ngu người ở mương sao?”

Tôn Kính Văn bị kẹt một chân trong mương bùn không lấy ra được, nhất thời có miệng khó trả lời, bình thường hình tượng ông ta xây dựng trước mặt mọi người rất tốt, bất quá trước mặt tên Triệu Vệ Đông, là khó xơi nhất.

“Tôi, tôi, tôi, cậu.” Ông ta chỉ vào Triệu Vệ Đông nghẹn ra mấy từ.

Triệu Vệ Đông dường như phản ứng bất ngờ, cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi tưởng là tên lưu manh côn đồ nào đó, không ngờ lại là anh, tới, tôi kéo anh lên.”

"Không cần cậu! Hoắc Sênh đâu?" Tôn Kính Văn làm như không thấy cái tay vươn ra của Triệu Vệ Đông, lấy khí thế đại đội trưởng quát lớn: “Tôi sợ cô ta một nữ đồng chí gác đêm không an toàn, cô ta không nói hai lời liền đánh tôi một trận, người đâu! Bảo cô ta lại đây nói rõ ràng cho tôi, một thanh niên tri thức đánh đại đội trưởng ra thể thống gì?”